Chương 11: Vụ nổ kinh hoàng

Sau vài ngày hành trình, khi Khải Thiên và Trần Vũ đang tiến về phía Đông để tìm kiếm thông tin, một cảnh tượng đáng sợ khiến họ phải dừng lại.

Một cột khói đen ngòm vươn lên từ phía xa, xé toạc bầu trời. Họ nhận ra ngay đó là vị trí của cộng đồng sống sót mà họ đã gặp trước đó.

"Không thể nào..." Trần Vũ rít lên, gương mặt tái nhợt khi nhận ra điều đó. "Đó là… đám cháy! Cộng đồng đó…"

Khải Thiên không nói gì, chỉ vội vã kéo Trần Vũ chạy về hướng có cột khói. Cảm giác nghẹn ngào trong lồng ngực càng lúc càng mạnh mẽ, như thể trái tim của anh bị bóp nghẹt. Cái khu vực bình yên, nơi những con người vẫn cố gắng bảo vệ nhau khỏi cơn ác mộng tận thế, giờ đã bị xóa sổ. Đó có thể là công việc của Bình Minh.

Khi đến gần, cảnh tượng đổ nát hiện ra trước mắt họ. Những ngôi nhà, những tường rào bằng gỗ đã bị thiêu rụi. Mọi thứ chìm trong đám cháy và khói mù mịt. Tiếng la hét, tiếng vũ khí chạm nhau, và những âm thanh khủng khiếp của cuộc tấn công vẫn vang vọng trong không khí.

Khải Thiên và Trần Vũ lao vào khu vực hỗn loạn đó, cố gắng tìm kiếm những người sống sót. Trước mắt họ là những thi thể nằm la liệt, một số bị bỏ lại trong những tư thế thảm khốc, những vết thương rõ ràng do vũ khí gây ra. Bình Minh không chỉ muốn giết mà còn muốn xóa sổ hoàn toàn bất kỳ dấu vết nào.

"Chúng ta phải tìm những người còn sống!" Khải Thiên gằn giọng, ánh mắt sắc bén quét nhanh qua từng căn nhà cháy còn lại. Trần Vũ gật đầu, sự căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt.

Sau một lúc tìm kiếm, họ nghe thấy tiếng hét yếu ớt phát ra từ phía sau một đống đổ nát. Hai người lao đến ngay lập tức, phá vỡ lớp gạch đá vỡ vụn để tiếp cận người đó.

Một cô gái, khoảng 20, đang nằm giữa đống gạch vụn. Trên người cô đầy vết thương, nhưng cô vẫn còn sống.

“Cô ấy còn sống!” Trần Vũ hổn hển, gắng hết sức kéo cô gái ra khỏi đống đổ nát. Khải Thiên nhanh chóng kiểm tra cô, dùng bình máu anh mua ở cửa hàng để cầm máu những vết thương nhỏ trên người cô.

Cô gái mở mắt mờ mịt, ho sặc sụa khi cố gắng thở. "Họ… họ đã đến… tất cả đều… chết…" Giọng cô yếu ớt nhưng chứa đựng nỗi sợ hãi tột cùng.

Khải Thiên và Trần Vũ trao đổi ánh mắt. Họ không thể để cô gái này lại. Những gì cô chứng kiến là một phần của Bình Minh, và cô chính là một trong những người sống sót cuối cùng trong cộng đồng đó.

Khải Thiên nâng cô gái lên, dìu cô đi qua những đống đổ nát. Trần Vũ đi phía sau, cảnh giác, mắt anh không rời khỏi những bóng hình bất thường xung quanh.

“Cô không sao chứ?” Khải Thiên hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Cô gái cắn môi, cố gắng ngồi thẳng. “Tôi… tôi không sao. Cảm ơn… các anh đã cứu tôi.”

“Cô tên gì?” Trần Vũ hỏi, quan tâm.

“Lý Thanh… Tôi là người duy nhất còn sống sót… tất cả những người khác đều…” Cô nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống.

Khải Thiên cảm nhận được nỗi đau trong giọng cô, nhưng cũng hiểu rằng cô gái này giờ đây là một người đồng hành quan trọng trên hành trình sắp tới. Những người sống sót như cô chính là những người sẽ giúp họ đứng lên và chiến đấu. Cô có thể chưa hoàn toàn ổn định, nhưng cô là minh chứng sống cho sự hy vọng nhỏ nhoi giữa thế giới tăm tối này.

“Cô sẽ đi cùng chúng tôi,” Khải Thiên quyết định, ánh mắt anh kiên định. “Chúng tôi sẽ bảo vệ cô.”

Trần Vũ nhìn Khải Thiên, rồi lại nhìn Lý Thanh. Anh biết rằng hành trình phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng họ sẽ không đơn độc. Cả ba sẽ chiến đấu vì một mục tiêu lớn hơn, không chỉ là sống sót, mà là tiêu diệt những kẻ đã hủy hoại cuộc sống của những người vô tội.