Cô gái có mái tóc dài rối bời, dính máu và bụi đất, đôi mắt xám bạc phản chiếu ánh lửa leo lét từ những tàn tích đổ nát. Dù thân thể yếu ớt, cô vẫn cố giữ lưng thẳng, ánh nhìn kiên định hơn là tuyệt vọng. Lý Thanh—một cái tên tưởng như bình thường, nhưng ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, cô đã không giống ai khác.
Cô từng là sinh viên chuyên ngành vật lý lượng tử ở một viện nghiên cứu cấp cao, nổi tiếng với trí thông minh sắc sảo và trực giác kỳ lạ như cảm nhận được sự vận động vô hình của thế giới. Cha mẹ mất sớm, Lý Thanh lớn lên trong môi trường lạnh lẽo của học viện và những thí nghiệm không ngừng nghỉ. Thay vì nuôi dưỡng cảm xúc, cô rèn giũa lý trí và khả năng sinh tồn.
Sau khi hệ thống xuất hiện và thế giới sụp đổ, cô đã mất toàn bộ đội nghiên cứu trong một cuộc tập kích của sinh vật biến dị. Kể từ đó, cô một mình lẩn trốn, chiến đấu, quan sát hệ thống như một cơ thể sống, luôn âm thầm phân tích quy luật vận hành của nó.
Khác với Khải Thiên – người chiến đấu bằng sức mạnh – hay Trần Vũ – chiến đấu bằng kinh nghiệm và bản năng sinh tồn, Lý Thanh là người dùng lý trí và kiến thức như vũ khí. Cô không có sức mạnh thể chất nổi trội, nhưng lại sở hữu trực giác siêu phàm và khả năng phân tích hành vi của hệ thống. Nhiều người cho rằng cô “điên” khi trò chuyện với không khí hay viết đầy công thức lên mặt đất – nhưng trong bóng tối, chính cô đã giải mã được cơ chế nâng cấp năng lực đầu tiên mà không ai biết.
Khi bầu trời dần chuyển sang màu tím sẫm, một làn sóng năng lượng quét qua không gian. Không khí trở nên đặc quánh, như thể đang bị ép nén bởi một thế lực vô hình. Từ khoảng trống trên đầu họ, một chuỗi âm thanh quen thuộc vang lên:
[Cảnh báo hệ thống: Đợt biến dị lần thứ hai sẽ diễn ra trong vòng 48 giờ tới. Tỷ lệ sống sót ước tính: 12%.]
[Cập nhật hệ thống: Kích hoạt cơ chế tiến hóa tự do. Những cá thể đủ điều kiện sẽ được đánh giá để nhận nghề nghiệp nâng cao.]
Ngay sau đó, một tia sáng rọi thẳng từ trời cao xuống người Lý Thanh. Cô khụy gối giữa đất, mắt mở to như bị dòng dữ liệu đổ vào tâm trí. Khải Thiên và Trần Vũ giật mình, định chạy tới thì hệ thống tiếp tục thông báo:
[Người sống sót Lý Thanh – Thức tỉnh nghề nghiệp ẩn: Pháp Sư Toàn Năng.]
Khả năng: Hấp thụ nguyên tố – Phóng thích đa hệ – Giao tiếp với hệ thống cũ.
Không khí xung quanh cô đột ngột biến đổi. Đá vụn và tro bụi bay lơ lửng như bị điều khiển bởi từ trường. Những ký hiệu ánh sáng bao quanh cô, xoay chuyển trong một vũ điệu kỳ bí. Rồi tất cả lặng xuống.
Cô gái có mái tóc dài rối bời, đôi mắt xám bạc nhìn thẳng vào họ. Lần đầu tiên, Khải Thiên thấy được ở một người sống sót không chỉ là đau thương hay sợ hãi, mà là thứ gì đó… khác – như một cái nhìn vượt ra khỏi thực tại.
“Tôi cảm nhận được… tầng sâu hơn của hệ thống này. Nó không chỉ là công cụ… nó đang tự tiến hóa.”
Trần Vũ nheo mắt. “Cô là ai thật sự, Lý Thanh?”
Lý Thanh hít một hơi sâu. Giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng đầy kiên định:
“Một người từng cố hiểu vũ trụ bằng toán học… và giờ đang cố cứu nó bằng ma thuật.”
Sau khi hệ thống cảnh báo đợt biến dị lần hai vang lên, bầu không khí trở nên ngột ngạt lạ thường. Trần Vũ đưa mắt nhìn quanh: “Có gì đó đang đến.”
Không lâu sau, mặt đất rung chuyển. Một sinh vật khổng lồ, cơ thể như được ghép lại từ nhiều mảnh giáp xác kim loại và da thịt, lao ra từ phía dưới lòng đất. Đôi mắt nó phát sáng đỏ rực, và phía sau lưng là một cái kén kỳ lạ đang rung động như chứa sinh vật bên trong,lớp da lở loét chằng chịt mạch máu tím sẫm đang lao tới. Nó chính là kẻ đã tàn sát cộng đồng của Lý Thanh.
Bầu trời xám xịt, không khí đặc quánh như đang cố bóp nghẹt từng nhịp thở. Khải Thiên dìu Lý Thanh đi qua một con hẻm nhỏ, Trần Vũ lặng lẽ đi sau, ánh mắt liên tục quét qua những bóng đen mờ ảo quanh họ.
Bỗng, mặt đất rung chuyển. Tiếng gầm khàn đục vang lên từ phía trước khiến cả ba khựng lại. Một con quái vật khổng lồ hiện ra từ sau đống đổ nát – cao hơn ba mét, cơ thể rách nát phủ đầy mạch máu tím sẫm, đôi mắt đỏ ngầu vằn lên tia máu.
"Chính nó… chính con quái vật này đã phá hủy cả cộng đồng của tôi…" Lý Thanh thì thầm, giọng run rẩy, rồi bất chợt siết chặt bàn tay. Ma lực bùng lên quanh cô như một đốm lửa bùng cháy giữa đêm đen.
Khải Thiên rút kiếm. “Chuẩn bị đi.”
Trần Vũ không cần lên tiếng. Anh đã biến mất vào bóng tối.
Con quái gầm lên, lao về phía họ như một cơn bão sống. Khải Thiên bắn cung, phát động Mũi tên phá giáp, khiến ánh sáng trắng bao lấy cơ thể anh, cản lại đòn tấn công đầu tiên.
Từ bên sườn, Trần Vũ xuất hiện chớp nhoáng, Cắt xuyên khí anh hét lên và tấn công vào quái vật khiến con quái loạng choạng.
“Cho tôi 10 giây để tích tụ năng lượng!” Lý Thanh hét lên. Một vòng tròn ma pháp xuất hiện dưới chân cô, xoay tròn với hai màu lửa và sét đan xen.
“Chặn nó lại!” Khải Thiên hô.
Trần Vũ và Khải Thiên lập tức chia nhau, đánh vào hai bên sườn con quái. Kiếm của Trần Vũ rực sáng, xoáy vào ngực nó bằng Cắt xuyên khí, trong khi Khải Thiên lướt như bóng ma, liên tục bắn tên vào chân sau của nó.
Đúng lúc con quái quay lại, một cột lửa kèm sét nổ tung ngay giữa lưng nó.
Cơ thể khổng lồ của nó rung lên dữ dội, rồi đổ ập xuống. Một viên đá phát sáng vỡ ra từ lớp thịt lở loét – Đá Nâng Cấp, cực hiếm và mạnh mẽ.
Cả ba người tiến lại gần. Viên đá tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, như phản ứng với năng lượng bên trong họ.
“Chúng ta chia nhau đi.” Khải Thiên đề nghị.
– Khải Thiên giữ viên đá trong tay, hợp nhất nó với cung tên. Một luồng sáng trắng nhạt lan khắp vũ khí. Anh mở khóa kỹ năng mới: Ám ảnh tiễn – Mũi tên nếu được bắn trong bóng tối sẽ hoàn toàn vô hình đến khi chạm vào kẻ thù.
– Trần Vũ dùng đá cường hóa thanh kiếm. Chúng hút lấy ánh sáng, rồi chuyển sang màu đen ánh tím. Anh cảm nhận được kỹ năng mới: Kiếm thép – luồng đen bao bọc xung quanh thanh kiếm làm sức mạnh tăng 15%.
– Lý Thanh nâng đá lên ngang ngực. Vòng tay ma pháp sáng rực, rồi hòa vào làn da cô. Một dòng năng lượng mới tuôn chảy. Cô mở khóa kỹ năng ẩn: Đạn nguyên tố – cho phép ngưng tụ nguyên tố thành một quả cầu rồi phóng ra.
Cả ba đứng đó, thở dốc nhưng ánh mắt sáng lên. Dù mới chỉ là khởi đầu, nhưng giữa thế giới đổ nát, họ đã tìm thấy trong nhau một điểm tựa để chiến đấu.
“Chúng ta đã làm được…” Lý Thanh thở ra.
Trần Vũ khẽ gật. “Không ngờ lại phối hợp được đến vậy.”
Khải Thiên siết chặt cung, ánh mắt kiên định. “Từ giờ, chúng ta sẽ còn phải chiến đấu nhiều hơn nữa. Nhưng ít nhất… chúng ta không còn đơn độc.”