Ngay khi nhóm ba người bước vào con hẻm tối om, cảm giác căng thẳng dâng lên từng phút. Mỗi tiếng động nhỏ, mỗi cơn gió lướt qua đều khiến họ cảnh giác. Không gian tĩnh lặng bất thường, như thể thế giới xung quanh đang đợi điều gì đó.
Khải Thiên, Trần Vũ và Lý Thanh đều có cảm giác bị theo dõi. Nhưng họ không thể thấy gì, không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng bước chân của chính mình. Một cảm giác áp bức, như có một cặp mắt vô hình luôn dõi theo họ.
Bất ngờ, một giọng nói vang lên trong không gian tĩnh lặng, lạnh lùng và có phần khinh bỉ.
“Ba kẻ sống sót cuối cùng… Thật sự đáng thất vọng.”
Giọng nói đó phát ra từ một bóng người đứng khuất trong bóng tối phía cuối con hẻm. Không phải con người, mà là một hình bóng nhạt nhòa, khó nhận diện giữa đám sương mù mờ ảo. Tuy nhiên, âm thanh của hắn lại quá rõ ràng, như một sự hiện diện áp đảo.
Lý Thanh dừng lại, đôi mắt xám bạc lóe lên một tia cảnh giác. “Là ai?” cô hỏi, giọng nghiêm nghị.
“Ta là người dẫn đầu tất cả... và cũng là người kết thúc tất cả.” Giọng nói lạnh băng tiếp tục vang lên, và bóng hình đó từ từ bước ra khỏi bóng tối.
Kẻ đó cao lớn, nhưng không phải kiểu cao vạm vỡ như Khải Thiên hay Trần Vũ. Hắn có dáng vẻ mảnh mai, nhưng một thứ gì đó vô hình xung quanh hắn khiến không khí càng thêm nặng nề. Đôi mắt của hắn là hai hố đen sâu thẳm, không có ánh sáng, không có cảm xúc, chỉ là một khoảng tối vô tận. Mái tóc đen dài rối bù, che đi một phần khuôn mặt không hoàn chỉnh—như bị vết thương hoặc công nghệ kỳ lạ tàn phá.
“Tôi là Viễn, người đại diện Bình Minh.” Hắn mỉm cười, nhưng nụ cười đó không phải là niềm vui, mà là sự tự mãn và kiêu ngạo.
Khải Thiên nắm chặt cung tên, ánh mắt căng thẳng. “Cái gì đã tạo nên những con quái vật đó? Tại sao tổ chức của ngươi lại biến người dân thành những thứ đó?”
Viễn không đáp ngay, hắn chỉ đứng đó, quan sát họ như thể đang đánh giá từng phản ứng của nhóm. Một lúc sau, hắn thở dài, như thể đang tiếc nuối một điều gì đó.
“Các ngươi không hiểu đâu,” hắn nói. “Chúng ta không tạo ra quái vật. Chúng ta chỉ giúp con người phát triển. Những sinh vật đó... là kết quả của một quá trình tiến hóa tự nhiên. Một phần của kế hoạch lớn mà tôi đã bắt đầu từ trước khi hệ thống xuất hiện.”
Lý Thanh nhíu mày, không thể giấu được sự nghi ngờ. “Kế hoạch gì?”
Viễn mỉm cười nhạt, bước thêm một bước về phía họ. “Tạo ra một thế giới mới, nơi chỉ có những cá nhân mạnh mẽ thực sự mới có thể tồn tại. Cái chết của thế giới cũ là một phần tổ chức mong muốn.Những điều này... chỉ là công cụ để đạt được mục đích đó.”
Trần Vũ tiến lên, ánh mắt sắc lạnh. “Ngươi không phải người. Ngươi là quái vật thật sự.”
Viễn không phản ứng, chỉ đứng đó với nụ cười lạnh lùng trên môi. Hắn vẫy tay một cách nhẹ nhàng, và không gian xung quanh bỗng dưng trở nên đặc quánh, nặng nề như thể có thứ gì đó vô hình đang siết chặt mọi thứ.
“Hãy gọi tôi là Viễn,” hắn nói, đôi mắt trở nên tối đen hơn. “Tôi đến đây để theo dõi sản phẩm do chúng ta chế tạo nên hy vọng các người không cản đường ta.”
Với một cử chỉ nhẹ nhàng, hắn biến mất trong bóng tối, như một làn sương mờ ảo, để lại sự sợ hãi và lo lắng trong lòng nhóm ba người.
Khải Thiên nắm chặt cung tên, mắt anh vẫn không rời khỏi nơi Viễn vừa đứng. "Hắn là ai, và hắn muốn gì?" anh hỏi, giọng nghiêm túc.
Lý Thanh nhìn theo, đôi mắt vẫn đầy suy tư. "Viễn... kẻ đại diện của tổ chức. Chúng ta sẽ phải đối đầu với hắn sớm thôi."