Chương 14: Nghi ngờ lẫn nhau

Bầu không khí sau cuộc đối đầu với Viễn vẫn nặng nề và đầy căng thẳng. Cả ba người tiếp tục di chuyển qua các con phố đổ nát, ánh mắt luôn cảnh giác, nhưng tâm trí mỗi người lại không thể thoát khỏi những suy nghĩ riêng biệt.

Trần Vũ không thể không cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ. Hắn đã từng nghi ngờ về mọi thứ trong thế giới này, nhưng lần này có điều gì đó khiến anh cảm thấy không ổn, đặc biệt là khi nghĩ về Lý Thanh.

Anh nhìn thoáng qua cô, thấy cô vẫn đang im lặng, đôi mắt xám bạc của cô luôn nhìn về phía trước, dường như không có gì có thể làm cô dao động. Nhưng có điều gì đó trong thái độ đó khiến Trần Vũ không thể yên tâm.

"Cô ấy… có phải đang giấu chúng ta điều gì?" Trần Vũ tự hỏi.

Dù không nói ra, nhưng anh đã bắt đầu nhận thấy những điểm kỳ lạ trong câu chuyện của Lý Thanh. Là một người từng nghiên cứu vật lý lượng tử, cô không thể không có kiến thức sâu rộng về những điều mà hệ thống này đang làm. Điều này không chỉ là một sự trùng hợp. Và còn nữa, cô ấy là người duy nhất chưa bao giờ sợ hãi hay có dấu hiệu của sự hoang mang khi đối mặt với những sự thay đổi kỳ lạ trong hệ thống. Điều đó quá… không tự nhiên.

"Chúng ta cần phải tìm ra sự thật," Trần Vũ nghĩ thầm.

Khi nhóm ba người dừng lại trong một khu vực hoang tàn, nơi mà không một sinh vật biến dị nào dám bén mảng, Trần Vũ quyết định sẽ thử kiểm tra Lý Thanh. Anh quay sang Khải Thiên.

“Chúng ta có nên tin tưởng Lý Thanh không?” Trần Vũ hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.

Khải Thiên nhìn Trần Vũ, đôi mắt anh lướt qua Lý Thanh, rồi quay lại nhìn bạn. “Cô ấy giúp chúng ta sống sót. Cô ấy cũng có khả năng đáng sợ. Nhưng tôi không nghĩ cô ấy có lý do gì để phản bội chúng ta.”

Trần Vũ nheo mắt, có một sự nghi ngờ trong ánh nhìn của anh. “Khải Thiên, tôi không nói về việc phản bội. Tôi nói về việc cô ấy thực sự là ai. Cô ấy biết quá nhiều về Bình Minh… và cách nó hoạt động. Mà những người như vậy, họ không phải là những người bình thường.”

Khải Thiên im lặng, suy nghĩ về lời nói của Trần Vũ. Anh không phủ nhận được điều gì, nhưng vẫn không muốn tin rằng Lý Thanh có thể có một liên quan gì đó đến tổ chức hoặc những bí mật đen tối.

Lý Thanh lúc này quay lại, ánh mắt của cô lạnh lùng và sắc bén, dường như đã cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. “Các anh đang nói về tôi à?” Cô hỏi, giọng không có chút cảm xúc.

Trần Vũ không do dự, anh tiến lại gần cô, ánh mắt anh dò xét. “Cô là ai thật sự, Lý Thanh? Cô nói rằng mình là một người nghiên cứu vật lý lượng tử, nhưng tôi không tin đó là tất cả. Cô có liên quan gì đến tổ chức đó không?”

Lý Thanh không bất ngờ, cô chỉ nhìn anh một lúc rồi thở ra, như thể đã chuẩn bị cho câu hỏi này từ lâu. “Tôi là Lý Thanh. Một người duy nhất còn lại từ viện nghiên cứu sau cuộc tấn công. Và tôi không có liên quan gì đến tổ chức đó.”

Trần Vũ vẫn không hài lòng. “Nhưng sao cô lại biết về họ nhiều đến vậy? Và tại sao cô lại có khả năng như thế này?” Anh chỉ vào những ký hiệu ánh sáng trên tay cô, những năng lượng mà cô vừa dùng để tấn công con quái vật. “Những điều đó không phải là ngẫu nhiên.”

Lý Thanh nhìn anh, đôi mắt xám bạc trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. “Tôi biết về tổ chức vì tôi đã nghiên cứu chúng. Họ không phải là một thế lực bí ẩn mà chúng ta không thể tiếp cận. Họ chính là những kẻ đã hủy hoại thế giới này. Và tôi đang cố gắng làm điều gì đó để ngừng họ lại. Còn về năng lực của tôi… đó là điều tôi đã tìm ra từ khi hệ thống xuất hiện.”

Trần Vũ vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng. “Cô thực sự nghĩ rằng chỉ bằng việc nghiên cứu chúng, cô có thể đánh bại được chúng sao? Cô có thể đang làm chúng mạnh thêm mà không hay biết…”

Khải Thiên bước tới, ngắt lời Trần Vũ. “Trần Vũ, chúng ta không thể đánh giá cô ấy như vậy. Nếu không có Lý Thanh, chúng ta sẽ không thể vượt qua những thử thách này.”

Nhưng Trần Vũ vẫn không yên tâm. Cảm giác nghi ngờ trong lòng anh chỉ ngày càng lớn hơn. Cô ấy quá thông minh. Quá khôn ngoan. Và quá… bình tĩnh. Điều này có thể là một dấu hiệu của việc cô ấy đang giấu điều gì đó.

“Cô ấy là một phần của tổ chức đó, tôi chắc chắn,” Trần Vũ nghĩ, đôi mắt anh chợt nheo lại trong bóng tối.

Cả nhóm lại tiếp tục di chuyển, nhưng trong không gian giữa họ, một lớp bóng tối đã bắt đầu hình thành. Không phải bóng tối bên ngoài, mà là bóng tối trong chính lòng mỗi người, đặc biệt là trong trái tim của Trần Vũ.