Sau một ngày dài di chuyển trong câm lặng và nghi ngờ, họ bước vào một khu vực lạ lẫm: một vòng tròn những cột đá đen nhọn hoắt, mọc lên từ lòng đất như móng vuốt của quỷ thần. Ở trung tâm là một thiết bị cổ xưa hình khối lập phương, bao quanh bởi những ký hiệu phát sáng mờ ảo.
Lý Thanh khẽ cau mày. “Cảnh báo năng lượng tinh thần cao. Đây không phải là nơi tự nhiên xuất hiện. ”
Trần Vũ lặng lẽ rút kiếm, ánh mắt nghi ngờ vẫn chưa rời khỏi Lý Thanh. “Nếu là bẫy, chúng ta cần chuẩn bị.”
Ngay khi bước tới gần khối lập phương, cả ba đột ngột bị cuốn vào một vùng không gian tối đen. Họ cảm nhận như bản thân bị bóc tách ra khỏi thể xác, linh hồn rơi tự do vào một tầng sâu của ý thức.
Khi cả ba bước vào vùng xoáy tối, bọn họ bị chia cách trong chớp mắt.
[Thử Thách Tầng Tâm Thức – Gương Chiếu Tâm Kích Hoạt.]
Quy tắc: Mỗi cá thể sẽ bị ép phơi bày ký ức đen tối nhất.
Hãy vượt qua con quái vật của hệ thống.]
Ánh sáng trong căn phòng dần thay đổi, màu sắc không gian trở nên tối dần, như thể có một sức mạnh vô hình nào đó đang cuốn lấy không gian xung quanh họ. Cả ba người đứng trước ba chiếc gương khổng lồ, một bên là Khải Thiên, một bên là Trần Vũ và Lý Thanh. Ánh sáng trong gương bỗng chốc chuyển động, không phải phản chiếu hình dáng hiện tại của họ, mà là một hình ảnh khác—những kí ức đã bị chôn vùi lâu nay.
Khải Thiên nhìn vào gương đầu tiên.
Trong gương, anh thấy mình đang ngồi trước màn hình máy tính, đôi tay lướt trên bàn phím, nhưng ánh sáng trong căn phòng không còn mờ nhạt mà rực rỡ. Đột ngột, hình ảnh trong gương thay đổi—Minh Khoa, bạn thân của anh, xuất hiện. Chúng ta nhìn thấy Minh Khoa, khuôn mặt đầy sự oán trách và căm giận, đôi mắt đầy nỗi đau.
“Khải Thiên… Cậu đã giết tôi… Vì cậu mà tôi phải chết! Cậu làm tất cả chỉ vì lợi ích của công ty!” Minh Khoa thét lên trong gương, giọng đứt quãng, đầy oán hận.
Khải Thiên đứng chết lặng, như thể nhìn thấy một phần hồn của mình đã chết từ lâu. Mắt anh dại đi, chân tay trở nên tê dại. “Tôi… tôi không hề biết mọi chuyện sẽ như vậy... tôi chỉ là lập trình viên… tôi chỉ làm việc theo lệnh…”
Trần Vũ nhìn vào gương, đôi mắt anh chợt lóe lên sự cảnh giác.
Trong gương, anh thấy mình đang đứng trong một khu rừng tối, mái tóc dài vướng vào những nhánh cây, tay cầm thanh kiếm nhưng không còn dũng khí. Đột ngột, một hình ảnh quen thuộc xuất hiện—đó là một đứa trẻ, một đứa trẻ mà anh đã từng cứu, giờ đây, đứa trẻ ấy đứng đó, ánh mắt trống rỗng, dường như không nhận ra anh nữa.
“Anh có thể cứu tôi không? Sao anh lại để tôi chết?” Đứa trẻ nói, giọng yếu ớt, như thể đang cất lên tiếng thở dài từ tận đáy lòng.
Trần Vũ siết chặt tay, mặt anh trở nên lạnh lùng. “Tôi đã làm tất cả rồi… tôi không thể cứu nổi tất cả, nếu cậu muốn sống thì cậu phải tự giúp mình!”
Hình ảnh trong gương bắt đầu mờ dần, nhưng giọng của đứa trẻ vẫn vang vọng trong đầu Trần Vũ. Anh quay lại nhìn Khải Thiên, ánh mắt tràn đầy sự tức giận và thất vọng.
Lý Thanh nhìn vào gương, không có vẻ gì là ngạc nhiên.
Trong gương, cô nhìn thấy hình ảnh của mình trước khi hệ thống xuất hiện, khi cô còn là một sinh viên vật lý. Mặc dù đôi mắt cô vẫn sắc bén, nhưng khuôn mặt lại biểu lộ sự kiệt quệ vì một sự hy sinh mà cô không bao giờ muốn nhớ lại. Đột ngột, hình ảnh thay đổi, và cô thấy chính mình đang đứng bên cạnh cha mẹ, những người đã chết trong một cuộc thử nghiệm do chính cô phát động. Cha mẹ cô nhìn cô, mặt đầy oán hận và sự thất vọng.
“Con là đứa đã phá hủy tất cả, Lý Thanh. Chính con đã khiến chúng ta phải chết…” Giọng cha cô vang lên, trầm và lạnh, khiến trái tim cô như thắt lại.
Lý Thanh đứng bất động, mắt mờ đi, không nói gì. Cô khẽ nhắm mắt lại, dường như không muốn đối diện với những hình ảnh này thêm nữa.
Cả ba người đều không thể chịu đựng nổi những gì mình nhìn thấy, sự căng thẳng giữa họ bùng lên.
Khải Thiên quay sang Trần Vũ, đôi mắt anh đầy sự giận dữ và bất lực:
“Anh có quyền gì mà trách móc tôi? Tôi đã làm những gì tôi có thể, còn anh? Anh chỉ là một kẻ sống sót mà thôi, một kẻ luôn trốn chạy khỏi quá khứ, luôn cố gắng bào chữa cho bản thân!”
Trần Vũ bừng bừng tức giận, lao vào Khải Thiên:
“Cậu nói ai trốn chạy? Cậu mới là người không dám đối diện với quá khứ của mình! Cậu giết Minh Khoa rồi bỏ trốn như một kẻ hèn nhát!”
Lý Thanh đứng giữa họ, ánh mắt cô lạnh lùng, giọng nói như dao cắt:
“Đừng để cái gì xé nát chúng ta thêm nữa. Chúng ta đã mắc phải sai lầm, nhưng không có lý do gì để tự làm tổn thương nhau.”
Cả ba đối diện với nhau, căng thẳng lên đến đỉnh điểm, nhưng chính lúc này, một tiếng động rợn người vang lên từ đằng sau, cắt ngang cuộc cãi vã của họ. Mặt đất rung chuyển, không gian dường như bị xé toạc.
Một con quái vật khổng lồ xuất hiện từ bóng tối, cơ thể ghép lại từ những mảnh giáp xác, đôi mắt đỏ rực.
Nó lao về phía ba người họ, làm không khí xung quanh trở nên ngột ngạt. Không còn thời gian cho những cuộc cãi vã nữa, họ buộc phải chiến đấu để sinh tồn.
Khải Thiên là người đầu tiên phản ứng. Anh vung cung, bắn những mũi tên vào con quái vật, nhưng nó như không hề bị ảnh hưởng. Một cú tấn công mạnh mẽ từ con quái vật khiến anh bị hất văng ra, đập mạnh vào một đống đổ nát. Máu rỉ ra từ vết thương, anh mờ dần đi.
Trần Vũ lập tức lao vào, nhưng cơn giận và sự mệt mỏi khiến anh không còn mạnh mẽ như trước. Dù vậy, anh vẫn không ngừng chiến đấu, tấn công vào những điểm yếu của con quái vật.
Lý Thanh đứng giữa chiến trường, ánh mắt không còn lạnh lùng như trước, nhưng lại đầy quyết tâm. Cô tập trung năng lượng vào tay, tạo ra những quả cầu nguyên tố, ném chúng vào con quái vật, làm nó bị thương nặng.
Bỗng nhiên một cú quất mạnh của quái vật vào Khải Thiên đang không chú ý.
Bụp!
Khải Thiên đứng vững, nhưng cơ thể anh đang dần kiệt sức. Vết thương từ cú tấn công của con quái vật đau đớn, khiến từng động tác đều trở nên khó khăn. Cảm giác nóng rát từ những vết thương trên người không thể xóa đi sự ám ảnh trong tâm trí anh. Nhìn vào con quái vật đang lao về phía mình, một hình ảnh không thể nào quên hiện lên trong tâm trí anh—Minh Khoa, người bạn thân đã chết dưới tay chính anh. Lý trí anh không thể dập tắt nỗi đau đó, nhưng động lực để tiếp tục chiến đấu lại đến từ một suy nghĩ đơn giản: “Tôi không thể để họ chết. Tôi sẽ không làm hại ai nữa.”
Khi mũi tên bắn ra, Khải Thiên cảm nhận được ánh sáng trắng bao quanh mình. Mỗi lần mũi tên trúng vào quái vật, anh lại cảm thấy bản thân mình đang dần rời xa khỏi thực tại. Dù cơ thể mệt mỏi và đau đớn, anh không thể ngừng lại. Đó là trách nhiệm của anh, là lời hứa anh đã thầm hứa với mình—bảo vệ những người xung quanh, không để ai phải chịu đựng cái chết trong tay mình.
“Dù có chết, tôi không thể để họ chết cùng,” Khải Thiên thầm nghĩ, giọng nói trong đầu anh như một lời tự nhủ, một động lực để anh không gục ngã.
Trần Vũ nhìn thấy con quái vật lao về phía họ, nhưng trong lòng anh, những ký ức về quá khứ lại như một cơn ác mộng. Hình ảnh những đứa trẻ, những người anh không thể cứu, lại quay lại trong đầu anh. “Mình không thể làm được gì,” anh tự nhủ, nhưng rồi cảm giác bất lực lại trỗi dậy. Anh đã quen với việc chiến đấu một mình, nhưng lần này, những người đồng đội này lại là những người mà anh không thể để họ gục ngã.
Nhìn Khải Thiên bị thương nặng, Trần Vũ cảm thấy một nỗi sợ hãi vô hình dâng lên. “Lần này không thể như lần trước, tôi không thể để một ai chết nữa.” Cảm giác đó như xé toạc tâm trí anh, khiến từng cú đánh của anh thêm mạnh mẽ hơn. Những ký ức đứa trẻ yếu ớt trong quá khứ, những lời trách móc “Anh có thể cứu tôi không?” cứ văng vẳng bên tai anh. Nhưng anh biết, lần này anh không thể để mình thất bại nữa. Anh phải bảo vệ họ.
“Không được để mình gục ngã… không thể giống như lần trước…” Trần Vũ tự nhủ, đôi tay anh vung kiếm mạnh mẽ, mỗi cú chém vào cơ thể con quái vật đều mang theo một phần của sự giằng xé nội tâm.
Lý Thanh đứng bên, nhìn vào con quái vật đang lao tới. Mặc dù cô luôn lạnh lùng và kiên định, nhưng những cảm xúc trong lòng cô lúc này lại có phần xáo trộn. Cô đã từng cô đơn trong suốt cuộc đời mình, luôn phải gánh vác những gánh nặng mà không ai có thể hiểu được. Cảm giác cô độc đó đôi khi làm cô nghĩ rằng cô không thể tin tưởng vào ai. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Khải Thiên và Trần Vũ, cô chợt nhận ra, họ không khác gì cô. Họ cũng đều có quá khứ đầy đau thương, nhưng ít nhất, họ vẫn chiến đấu bên nhau.
Cô không thể cứ mãi đơn độc. Đây là cơ hội để cô không còn phải mang gánh nặng này một mình.
Khi nhìn thấy Khải Thiên ngã xuống, Lý Thanh không kìm được sự lo lắng, nhưng cô vẫn tập trung vào trận chiến. Quả cầu nguyên tố trong tay cô phát sáng, mỗi quả cầu như những ngôi sao bùng lên trong đêm tối, tấn công mạnh mẽ vào con quái vật. “Không ai trong chúng ta hoàn hảo, nhưng ít nhất chúng ta có nhau,” cô nghĩ, rồi nhanh chóng sử dụng ma thuật của mình để tấn công. Dù vậy, cô không thể phủ nhận rằng chiến đấu cùng họ đã làm trái tim cô ấm lên.
Cơn gầm của con quái vật vang vọng trong không khí, mỗi đợt tấn công của nó đều như cuốn phăng mọi thứ trên đường đi. Khải Thiên, dù bị thương, vẫn đứng vững. Mỗi mũi tên anh bắn ra là một nỗ lực cuối cùng để bảo vệ đồng đội. Anh cảm thấy cơ thể mình dường như không còn đủ sức lực, nhưng ánh mắt của Trần Vũ và Lý Thanh tiếp thêm cho anh sức mạnh.
Trần Vũ lao vào chiến đấu, từng cú vung kiếm mạnh mẽ, nhưng không thể xóa đi cảm giác lo lắng khi nhìn thấy Khải Thiên gục ngã. Anh không thể bỏ mặc họ như những lần trước, không thể để bất kỳ ai chết trong tay mình.
Lý Thanh đứng yên, điều khiển các nguyên tố như những con bài quyền lực. Nhưng khi nhìn thấy hai người đồng đội đang vật lộn với cơn đau đớn, cô không thể kìm lại được cảm xúc của mình. “Chúng ta không thể để nhau chết. Chúng ta là một đội.” Trong khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được sự gắn kết mà cô chưa từng có với ai trước đây.
Khi con quái vật cuối cùng gục xuống, cả ba người đều thở hổn hển, nhưng ánh mắt họ gặp nhau không còn sự ngờ vực hay sợ hãi. Họ hiểu rằng, trong thế giới này, không còn ai có thể đơn độc chiến đấu nữa.Khải Thiên, Trần Vũ, và Lý Thanh nhìn nhau, không phải bằng ánh mắt nghi ngờ hay khinh miệt, mà là một sự hiểu biết sâu sắc—họ không còn cô đơn trong cuộc chiến này. Họ sẽ tiếp tục chiến đấu, vì nhau, vì quá khứ, và vì một tương lai không còn bóng tối.