Chương 12: Căn Phòng Màu Xanh Dương

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Liễu Thượng Y đã hai lần nhập viện.

Người ta nói hồng nhan bạc phận thường yếu đuối, mà y yếu đến mức khiến cả Liễu gia bốc hoả.

Lục Triết bị cả gia tộc họ Liễu nhìn như rác rưởi, ai nấy nghiến răng căm hận hắn đến tận xương tuỷ, chỉ vì một câu nói của y—"Đừng đánh, cũng đừng nhốt em ấy"—mà hắn còn được thở bình yên.

Mọi người bận rộn lo liệu hết người bị thương tới tình hình trong gia tộc, chẳng ai để ý có kẻ đang lặng lẽ trà trộn vào.

Tống Vô Tú—đội phó tổ phản ứng đặc biệt—nhân lúc hỗn loạn, lẻn vào khu nhà của Liễu Thượng Y.

Cửa không khoá.

Anh đẩy nhẹ.

Phòng trống trơn.

Không bóng người.

Không cả mùi thuốc sát trùng.

Anh đứng bất động mấy giây, rồi bật thiết bị định vị. Chính cái chip mà Lục Triết gắn vào vết thương của Liễu Thượng Y lúc bị bóp cổ.

Tín hiệu nhấp nháy. Không phải Liễu gia. Không phải thành phố.

Thôn Tân Khê - Vịnh Hào Quang - Tịnh Xuyên.

Một vùng ngoại ô hẻo lánh không có tín hiệu 4G, chỉ có cỏ, sóng và gió.

Anh lập tức gọi xe, tay mở bộ đàm.

“Lục Triết, tôi tìm thấy rồi. Giờ tới lượt anh giữ im lặng.”

Ba tiếng sau, Tống Vô Tú đứng trên một ngọn đồi hoang, trước mặt là thảo nguyên xanh ngát trải dài tới tận chân trời.

Ở giữa đó—rõ ràng không nên tồn tại thứ gì—lại có một... căn phòng.

Một căn phòng độc lập, tường xanh dương nhạt, chẳng khác gì bị copy từ tranh siêu thực ném vào thực tại.

Không mái. Không nền. Không tường vây quanh.

Như thể một dòng sông lặng đọng thành hình thể.

Anh rón rén đi tới, giấu mình sau một bụi cây thấp, rồi moi dao găm rạch một lỗ trên tường.

Từ đó, anh nhìn thấy—

Liễu Thượng Y, áo trắng bay bay, ngồi tựa vào ghế dài. Ánh nắng làm tóc y ánh bạc, tay y đung đưa nhè nhẹ như đang đợi ai.

Đột nhiên, một cô gái bước vào.

“Hắc Thượng Quan?”

Tống Vô Tú thiếu điều nuốt luôn lưỡi.

Cô ta đến gần y, nói gì đó. Chỉ vào cổ y—đúng chỗ bị bóp ban nãy.

Liễu Thượng Y... cười. Rồi nhìn cô ta chằm chằm.

“Không lẽ... hai người này có gian tình?”

Tống Vô Tú đảo mắt quanh phòng. Không gian bên trong rộng lớn hơn bên ngoài thấy rõ, như kiểu *pocket space*.

Ở góc phòng có một người đàn ông đang ngồi đọc báo. Rất thong thả.

Y bỗng duỗi người. Động tác quá nhanh, quá khoẻ. Không giống người vừa nhập viện xong chút nào.

Y nhặt con dao gọt trái cây lên, ngắm nghía chán chê rồi buông một câu:

“X-Y-Z... Tự-Y-Quan... hí hí.”

Giọng cười ấy to đến mức từ ngoài rình cũng nghe rõ.

Tống Vô Tú chết trân. Tay run, tim đập như trống cổ vũ World Cup.

Trong phòng:

—Hắc Thượng Quan ngồi xổm cho chó gặm từng tờ tiền một cách rất chuyên tâm.

—Người đang đọc báo—là Bạch Phong Tự.

Đội trưởng của anh. Người mà anh tôn kính suốt bao năm.

Mặt không cảm xúc, tay vẫn lật báo.

Còn Liễu Thượng Y thì cầm con dao... nghịch tóc Bạch Phong Tự.

Không khí yên bình như thể sắp tụ tập nướng thịt ngoài trời.

Rồi y cười nhẹ, ngón tay mân mê cán dao. “Chúng ta thu hoạch chứ nhỉ? Chứ em thích người ta quá đi mất.”

Bạch Phong Tự hạ tờ báo xuống. Không cười, không nhíu mày. “Được thôi. Chơi thì chơi chứ.”

Ngay lúc ấy, một kẻ kỳ dị mặc đồ chú hề bước vào, tay cầm bóng bay.

“Đm... hắn!”

Tống Vô Tú nhận ra ngay.

Tên sát nhân hàng loạt đã gieo rắc cái chết suốt 50 năm, chưa từng để lộ thân phận.

Hắn bước tới đưa cho Liễu Thượng Y một quả bóng như để lấy lòng.

Y nhận lấy. Mỉm cười. Chọc thủng nó một cách từ tốn.

Bốp.

Sau đó, y nhìn lên hắn, đôi mắt sáng như sao, tay phất một cái vào má hắn như quả bóng bay vừa rồi một cách...

"Yêu thương."

Tên sát nhân... quỳ xuống, ánh mắt như chó nhỏ mong chủ tiếp tục.

Hắc Thượng Quan nhếch môi. “Khẩu vị mặn dữ.”

Tống Vô Tú không dám thở.

Anh đưa tay che miệng, mắt trợn to đến muốn rớt con ngươi.

Muốn rút lui nhưng chân cứ như mọc rễ.

Bên trong—

Bạch Phong Tự đột ngột quay đầu. Gương mặt thường ngày nghiêm nghị, tôn quý... giờ vặn vẹo điên cuồng.

Anh ta bóp cổ Liễu Thượng Y rồi ném y xuống ghế sofa.

Bịch!

Liễu Thượng Y bật ngửa ra, tóc xõa ra như nước.

Bạch Phong Tự xua tay. “Cút.”

Tên hề ngoan ngoãn lùi đi.

Hắc Thượng Quan tiến lên, túm cổ áo y lôi dậy.

Y bị lôi đi như bao cát. Nhưng trong lúc đầu lắc lư—

Ánh mắt y bỗng liếc ra ngoài.

Nhìn thẳng vào lỗ rách Tống Vô Tú đang nhìn vào.

Y... cười.

Vẫy tay. Như chào một người bạn cũ.

Hắc Thượng Quan và Bạch Phong Tự cùng lúc ngoảnh đầu nhìn theo ánh mắt đó.

Tống Vô Tú: “…”

Toang.