Tống Vô Tú chạy.
Chạy như thể phía sau là lưỡi hái tử thần.
Chạy như thể nếu còn quay đầu lại, thứ anh nhìn thấy sẽ là chính mình bị móc mắt, cắt lưỡi, phanh thây và rắc tiêu ướp muối.
Bộ đàm rung lên.
“Alô? Tống Vô Tú? Sao rồi? Tra ra được gì chưa?” – giọng Lục Triết vang lên đều đều.
Tống Vô Tú không trả lời.
Anh run rẩy lôi ra mảnh giấy, tay lật bật viết vội:
“Liễu Thượng Y. XYZ. Bạch Phong Tự. Hắc Thượng Quan. Đừng tin.”
Xong anh vo nó lại. Nhét vào miệng. Nuốt.
Lần này anh biết.Không ai cứu được anh nữa.
Bốn phía vang lên tiếng bước chân. Như tiếng trống khai đao từ địa ngục.
Từng người đàn ông cao lớn, mặc vest đen, từ khắp nơi bước ra vây quanh anh. Không nói. Không đánh. Không hăm doạ.
Chỉ... đứng đó.
Anh run đến mức đầu gối muốn gãy.
Tiếng giày gót nhọn vang lên sau lưng.
Liễu Thượng Y bước ra từ bóng tối, chậm rãi chỉnh lại tà áo trắng như thể vừa rời khỏi sàn diễn thời trang.
Phía sau y—
Hắc Thượng Quan đang dắt chó, dáng đi thong dong như đi dạo công viên.
Và người cuối cùng bước ra, chính là người mà anh từng nghĩ sẽ không bao giờ phản bội anh: Bạch Phong Tự.
Anh ta nhíu mày, ánh nhìn sắc như lưỡi dao rọc giấy.
"Những thứ mình không nên biết," Bạch Phong Tự nói, giọng lạnh đến độ có thể làm đông máu, "thì đừng tò mò, Tống Vô Tú."
Con chó của Hắc Thượng Quan sủa ầm lên khi thấy anh, như thể nhận ra mùi máu sắp có bữa ăn ngon.
Liễu Thượng Y cúi xuống. Đưa tay ra.
“Tống Vô Tú, đi theo tôi. Tôi sẽ cứu anh khỏi hai con ác quỷ này.”
Giọng nói y vẫn nhẹ như gió xuân, nhưng ánh mắt lại tựa dao lam tráng gương.
Hắc Thượng Quan bật cười, giọng chanh chua:
“Cứu? Thoát khỏi địa ngục này lại rơi vào địa ngục khác. Cái gọi là ‘cứu’ của em chẳng khác gì chết dưới tay tôi đâu.”
Bạch Phong Tự nói, ánh mắt vẫn không rời anh:
“Người dưới trướng tôi. Tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”
Liễu Thượng Y tiến đến, lấy bộ đàm từ tay anh.
Đầu dây bên kia vẫn còn tiếng Lục Triết đang gặng hỏi.
Y nhếch mép, đưa mic tới sát... mõm con chó.
“Gâu! Gâu gâu gâu gâu—!”
Tiếng sủa vọng thẳng vào tai nghe, đủ khiến màng nhĩ co giật.
Bên kia: im lặng một lúc. Rồi Lục Triết ngắt kết nối.
Anh ta không nói gì. Nhưng trong lòng đã dấy lên một dự cảm đen đặc như mực tàu:
“Không ổn. Có chuyện rồi.”
Ở một quán cà phê nhỏ đối diện quán karaoke Kim Huyền—
Hai anh em Thiên Tuấn và Thiên Tịnh đang ngồi đối diện nhau, tay gõ laptop, mặt căng như dây đàn.
Trước mặt họ là bảng phân tích vụ án với ba chữ: X – Y – Z
Thiên Tịnh uống ngụm trà rồi kể:
“Hồi sáng em gặp Hắc Thượng Quan.”
“Rồi sao?”
“Cô ta... trông không bình thường. Trên cổ chân còn có hình chữ Z treo lủng lẳng. Cực kỳ đáng nghi.”
Thiên Tuấn gật đầu.
“Z. Vậy là cô ta là một trong ba.”
“Ba?”
“Ba hung thủ,” Thiên Tuấn nói, tay vẽ một tam giác. “XYZ là ba ký tự đại diện cho ba kẻ chủ mưu. Chắc chắn ai trong số đó cũng có dấu hiệu trên người. Trước mắt, điều tra Hắc Thượng Quan trước.”
Đột nhiên—
Một cô gái nhỏ nhắn, tóc nâu vàng, làn da trắng như tuyết, tiến đến gần.
Trên tay cô cầm một chiếc điện thoại.
“Xin lỗi, hai vị... có biết cô gái trong hình này không?”
Trên màn hình—
Là Hồng Yến Hiểu.
Thiên Tuấn giật phắt lấy điện thoại. “Tấm này... cô lấy ở đâu?”
Thay vì hốt hoảng, cô gái kia lại nở một nụ cười tươi rói như bắt được vàng.
“Chào hai người. Em là Ruby, phóng viên từ nước ngoài. Em theo đuổi vụ án treo XYZ suốt 10 năm nay, và khi điều tra đến đây... em phát hiện cô gái này từng có liên hệ với ba nhân vật trọng yếu.”
Cô nghiêng đầu. Mắt lấp lánh đầy nhiệt huyết.
“Hai người là người nhà cô ấy sao?”
Thiên Tuấn nhíu mày, ánh mắt tối lại, xoáy thẳng vào mắt Ruby như muốn mổ xẻ từng lớp ý định của cô gái này.
Thiên Tịnh thì ngồi bên... liếc cả hai, trong đầu chỉ nghĩ đúng một chữ:
“Lạ.”