Chương 19: Thú Vui Nhất Thời

“Rầm!”

Cả thế giới của Thiên Tuấn nghiêng đi trong một tích tắc. Một cú đánh từ phía sau, nặng như búa bổ, giáng thẳng vào gáy. Anh gục xuống mà không kịp thốt lên lời nào.

Khi mở mắt ra, thứ đầu tiên anh thấy là trần nhà bê tông lởm chởm, ẩm ướt, vương vết máu như rêu đỏ thẫm đã khô. Mùi tanh, mùi sắt gỉ, mùi mục ruỗng của thịt người phân hủy lâu ngày hòa trộn trong không khí đến mức người bình thường chỉ cần ngửi thôi cũng đủ ói mửa. Nhưng đây là “Địa Đạo Vô Gian”, không ai có thời gian để nôn.

Anh bị vứt chung với hàng chục người – có già, có trẻ, có cảnh sát, có bác sĩ, có gái gọi, có cả sinh viên. Tất cả đều hoảng loạn, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Từ trên lan can cao, một bóng người bước ra. Ánh đèn đỏ hắt từ phía sau khiến gương mặt cô gái nửa sáng nửa tối – tà mị đến rợn tóc gáy.

“Bán Nguyệt…?!”Thiên Tuấn giật thót. Cô ta chính là nữ trợ lí cấp cao của Bạch Phong Tự.

Cô ta cúi đầu lịch sự như một MC chương trình truyền hình:

“Chào mừng quý vị. Hôm nay, như các vị đã biết… là ngày chết của các vị.”

Nói rồi quay lưng đi thẳng, không một lời giải thích.

Ngay lập tức, tiếng gào thét vang lên. Thiên Tuấn hô lớn:

“Mọi người! XYZ chính là—”

“RẦM!” Một vách tường sắt từ trần nhà rơi xuống, chia cắt anh với mọi người.

Trên đầu họ, một dòng chữ khổng lồ hiện ra: “THÚ VUI NHẤT THỜI – KẺ SỐNG SÓT DUY NHẤT SẼ THOÁT RA”

CĂN PHÒNG SỐ 001 – THIÊN TUẤN

Anh bị đẩy vào một căn phòng xoáy màu – toàn bộ tường, sàn, trần đều được sơn những họa tiết gây ảo giác mạnh. Ánh đèn nhấp nháy loạn xạ, âm thanh như tiếng rít của vạn con dơi phát ra khắp nơi. Nhưng Thiên Tuấn nhắm mắt lại, hít thở đều, dùng đúng kỹ năng thầy Đường dạy – tĩnh tâm, cảm nhận nhịp tim và bước chân – rồi dứt khoát bước thẳng ra ngoài.

Phía sau anh, một người đàn ông la hét điên cuồng, đập đầu vào tường mà chết.

CĂN PHÒNG SỐ 056 – DƯƠNG HOÀNG & CẢNH SÁT

Đặc vụ cấp cao của FBI Dương Hoàng cùng một tiểu đội bị lùa vào một hành lang dài – từ hai bên, hàng loạt sát thủ ném dao phi chuẩn xác như máy. Một viên cảnh sát trúng dao vào cổ, máu phun như suối, chưa kịp ngã thì đã bị kéo phăng đi bởi một sợi xích từ dưới sàn lôi vào bóng tối.

“Đứng yên! Bình tĩnh!” Dương Hoàng gào lên.

Không ai nghe. Cả đám chạy tán loạn. Dao cắm lia lịa như mưa. Tiếng la hét, tiếng thịt bị xé toạc, tiếng người bị lôi vào vách tường – tất cả tạo thành bản hòa âm của địa ngục.

CĂN PHÒNG SỐ 063 – ĐẠO UYỂN NHƯ & CỐC PHONG

Uyển Như bám theo Cốc Phong – một thanh niên lực lưỡng – và một nhóm nhỏ. Họ rơi xuống một mật đạo, bị khóa trong một hố đấu lớn.

Thập Tứ Nguyệt bước ra, váy đỏ chấm đất, tay cầm một cái loa:

“Đơn giản thôi, ai sống thì ra. Không đánh thì... thẳng hồ thịt sống mà xuống.”

Phía sau cô, một bể cá khổng lồ với đàn cá hình thù dị dạng, mỗi con to bằng người, răng nhọn như cưa máy đang nhảy múa.

Một người không chịu đánh, bị lôi đi, quăng thẳng vào hồ. Hắn gào thét chưa được ba giây thì bị xé tan tành.

CĂN PHÒNG SỐ 013 – ĐỖ THƯ GIANG & MẪN AN

Phòng số 13. Không cửa sổ, không lối thoát.

Căn phòng tròn, ánh sáng duy nhất đến từ một chiếc đèn tròn treo lơ lửng giữa trần nhà – không sáng, mà le lói, vàng đục như mắt xác chết.

Tường sơn vẽ hình hề, nhưng không phải kiểu vui nhộn. Những nét cười ngoác miệng, ánh mắt trống rỗng, máu giả vẽ khắp. Không khí thì lạnh, không phải lạnh của điều hòa mà là lạnh... như lòng bàn tay vừa sờ vào tử thi.

Đỗ Thư Giang và Mẫn An bước vào, súng trong tay, lưng tựa nhau, mắt liếc mọi phía.

“Cẩn thận.” – Thư Giang thì thầm.

“Cảm giác chỗ này... không ổn.” – Mẫn An đáp, siết chặt khẩu súng ngắn.

Rầm.

Cửa đóng sầm sau lưng họ. Không tiếng động nào nữa. Chỉ có một tiếng… lép nhép vang lên từ góc tối.

Họ quay phắt lại. Ánh đèn chuyển màu đỏ. Một hình thể cao lớn bước ra, đôi giày hề đỏ lòm lốm đốm vết máu khô.

Chú hề xuất hiện.

1m9, gầy gò, cổ dài, miệng xé toạc từ tai trái qua tai phải, hai con mắt màu trắng đục như thuỷ tinh mờ, ,một bên má bị rạch một đường. Hắn không nói. Chỉ nhìn. Nhìn sâu đến mức người ta thấy tim mình như bị hắn bóp chặt.

Thư Giang run tay, vẫn cố giữ giọng tỉnh táo:

“Chúng tôi không muốn giết ai. Có thể thương lượng không?”

Hắn nghiêng đầu, cười khúc khích.

Rồi, phập!

Một con dao bay thẳng từ tay hắn – chính xác như tia laser – găm vào con mắt phải của Đỗ Thư Giang.

Cô ngã gục. Máu phun ra, tím bầm pha đỏ lẫn lộn, mắt treo lủng lẳng như nho chín bị bóp nát.

“Thư Giang!” – Mẫn An hét lên, chĩa súng bắn liền năm phát.

Hắn vẫn đứng. Đạn ghim vào vai, ngực, cổ… nhưng không đổ máu. Không phản ứng.

Hắn… ngồi xuống ăn. Hắn móc con mắt Thư Giang ra, đặt lên đầu lưỡi, rồi ngậm lấy như ngậm viên kẹo dẻo.

Rốp!

Mẫn An muốn ói, muốn hét, nhưng cổ họng tắc nghẹn. Cô lùi lại, cố kéo Đỗ Thư Giang đứng lên.

“Hắn không chết đâu! Dậy, dậy đi!”

Đỗ Thư Giang không còn tỉnh táo, nửa mặt ướt máu, mắt còn lại nhìn mơ màng, tay bấu vào vai bạn, thều thào:

“Chạy đi… để tôi lại…”

Không kịp.

Tên hề nhảy tới như bóng ma, tóm lấy tóc Đỗ Thư Giang kéo ngược lại. Tiếng da đầu bị xé rách vang vọng trong phòng như tiếng lột trái cây khô.

“Khôngggg! Buông cô ấy ra!” – Mẫn An bắn thêm ba phát nữa.

Hắn vẫn không quan tâm. Hắn cạo đầu cô ấy. Nhưng thay vì dùng dao lam… hắn dùng dao gọt củ quả.

Rẹt. Rẹt. Rẹtttt.

Không chỉ tóc. Là da đầu.

Đỗ Thư Giang gào, giãy, nhưng sức đàn bà sao đọ được hắn? Máu chảy như suối, đỏ tràn trên mặt, thấm đẫm ngực áo.

Mẫn An tuyệt vọng muốn lao đến, nhưng rồi cạch! – hắn dùng một cây rìu nhỏ bổ thẳng vào sọ Đỗ Thư Giang. Đầu cô ngoẹo qua. Yên lặng.

“Hộc… hộc…”

Mẫn An vấp ngã, lết ra xa, tay run rẩy kéo lê súng. Nhưng súng đã hết đạn.

Hắn quay đầu lại, nhìn cô. Cười.

Nụ cười như nhựa đường nấu chảy – đặc, đen, và dính lấy tâm trí.

Hắn bước tới.

Cô vùng dậy, chạy, nhưng vô dụng. Hắn nhấc bổng cô lên như cái bao cát, vác lên vai.

Tiếng la hét rền vang.

Hắn trói cô treo ngược lên khung sắt, rút ra một tấm ván gỗ gắn đầy đinh nhọn, đặt đối diện bụng cô.

Mắt Mẫn An mở to.

Cô hiểu điều gì sắp tới. Không có phép màu, không có anh hùng đến cứu.

Cô chỉ thở gấp. Cắn răng. Lẩm nhẩm tên mẹ. Và rồi… chấm hết một cuộc đời.

Địa Đạo Vô Gian đúng là cái tên chính xác nhất.

Không có thiên đường.

Chỉ có máu, thịt, nước mắt và tuyệt vọng.