Chương 20: Căn Phòng Số 063

"Chị Uyển Uyển, em nhất định sẽ bảo vệ chị cho bằng được."

Giọng nam vạm vỡ vang lên giữa không gian hỗn loạn.

Đạo Uyển Như quay sang nhìn chàng trai cao lớn đang đứng chắn trước mình, giọng cô trầm xuống:

"Nếu em bảo vệ chị mà gặp nguy hiểm thì biết phải làm sao? Dù sao chúng ta cũng chỉ mới lần đầu gặp nhau."

"Không đâu, em là fan của chị. Em gặp chị trên màn hình lớn nhiều rồi, chị Uyển Uyển... Em biết em không quá đẹp nên không dám đến concert của chị." Cốc Phong cúi đầu, giọng khẽ đi, như thể đang xấu hổ vì sự thật đó.

Đạo Uyển Như cảm động vỗ vai cậu:

"Chị cảm ơn vì em là fan của chị. Xấu hay đẹp không quan trọng đến thế đâu. Mà... em tên là gì?"

"Em tên Cốc Phong."

"Cẩn thận!" anh hét lên.

Một tên lao tới định đánh Đạo Uyển Như nhưng lập tức bị Cốc Phong bẻ tay đánh gục. Trên đây, những người sống sót chẳng còn là người. Cả nam lẫn nữ, già lẫn trẻ, tất cả đều đang cấu xé lẫn nhau để tồn tại.

"Chị đánh em vài phát cho có lệ đi. Không đánh sẽ bị ném đi mất." Cốc Phong nói nhỏ.

Đạo Uyển Như đánh anh vài phát lấy lệ, cánh tay khẽ run vì không nỡ. Cả hai rảo bước qua một đám người nằm la liệt. Bất ngờ, một kẻ từ dưới kéo chân cô. Cốc Phong lập tức đạp tay hắn ra. Tên đó gào lên, lao tới cào một đường dài lên tay Cốc Phong khiến máu chảy ròng ròng.

Đạo Uyển Như vội xé tà váy băng tay lại cho anh.

Tên kia không buông, túm lấy váy Đạo Uyển Như xé rách một đường đầy khiếm nhã.

Cốc Phong tức giận đấm chết hắn ngay tại chỗ.

Đạo Uyển Như nắm tay anh, giọng khẽ: "Bình tĩnh, em làm vậy sẽ..."

Bỗng, một giọng nữ vang lên từ xa: "Đạo tiểu thư, có lẽ nãy giờ cô chưa đánh được ai nhỉ?"

Thập Tứ Nguyệt từ trên cao bước tới, trong tay cầm thiết bị điều khiển. Một móc câu sắt xé không khí lao xuống, móc xuyên bụng Đạo Uyển Như, lôi cô lên không trung. Cốc Phong hét lên tuyệt vọng.

"CHỊ UYỂN UYỂN!"

Thân thể cô bị ném vào một hồ cá đầy sinh vật quái dị, chúng lao tới cắn xé không thương tiếc. Cốc Phong chết lặng, đôi mắt không thể tin nổi vào cảnh tượng trước mắt.

Thập Tứ Nguyệt lạnh lùng:

"Chúc mừng Cốc thiếu. Anh là người duy nhất sống sót và có cơ hội thoát khỏi đây."

"CÁC NGƯỜI GIẾT CÔ ẤY RỒI TÔI CÒN SỐNG LÀM GÌ?!!" Cốc Phong gào lên, lao tới bóp cổ Thập Tứ Nguyệt, đè cô ta xuống sàn.

Thập Tứ Nguyệt vẫn bình thản, máu trào nơi khoé môi nhưng môi vẫn cười:

"Chúc mừng Cốc thiếu, anh là người duy nhất sống sót..."

Câu nói lặp lại như máy móc, cô ta cứ thế lặp lại, dù bị đè nghẹt thở.

Vốn những người như Thập Tứ Nguyệt đã định sẵn là để chết bất cứ lúc nào, từ nhỏ đã được huấn luyện bài bản cách để chết, nên dĩ nhiên cô ta chả thèm sợ.

Cốc Phong gào lên, điên dại, rồi kết liễu cô ta ngay tại chỗ. Đám vệ sĩ không hề can ngăn, chỉ từ từ bước tới, mỗi tên nắm lấy một cánh tay và chân của anh. 

Tiếng nữ sắc nhọn từ trên cao vang xuống:

"Anh giết trợ lí thân tín của tôi rồi, phải đền cho chị ta chứ nhỉ?"

Cốc Phong thở hổn hển, ánh mắt đã mất hết sự sống:

"Tôi chấp nhận hết..."

Tiếng cười khanh khách vang lên.

"Lôi Đạo tiểu thư ra khỏi hồ, rút hết n.tạng cô ấy ra cho Cốc thiếu gia đây ăn nhé. Không ăn thì tìm mọi cách nhét vào."

Mắt Cốc Phong trợn lên, hoảng loạn:

"Xin tha cho tôi, tôi sai rồi... Tôi không dám giết trợ lí của ngài nữa đâu... Xin ngài đừng làm vậy..."

Từ bóng tối ló ra một dáng người nữ mặc đầm body đỏ ôm sát, tay cầm chiếc ô đỏ, tóc dài buông lơi, một bên mặt bị bỏng nặng.

Cô ta giựt phăng lớp mặt nạ bị bỏng để nguỵ trang kia. Đến đây thì ai cũng hiểu cô ta chính là Tuyết Thanh Thu.

"Gọi bà đây là Z đi. Cả đời cũng phải nhớ cho kỹ."

Z – hay Hắc Thượng Quan – lấy từ trong túi ra một chữ Z bằng pha lê, ném xuống như bố thí.

Cốc Phong chưa kịp hiểu gì thì dưới hồ, xác của Đạo Uyển Như bị phanh ra. Anh nhìn thấy n.tạng của cô đang bị kéo ra từng phần. Chữ Z đó chính là mệnh lệnh.

"CON TIỆN NHÂN HẮC THƯỢNG QUAN!! Z MÀY CHẾT ĐI!!"

Anh gào lên trong đau đớn tận cùng.