Chương 1: Bóng Đêm Veridian và Kẻ Yếu Đuối Kael

Thành phố Veridian không bao giờ ngủ yên. Ở rìa thế giới, nơi những vết nứt không gian liên tục mở ra và đóng lại như những vết sẹo gớm ghiếc trên bầu trời đêm, ánh đèn ma thuật từ những tháp canh cao ngất vẫn luôn bùng cháy, xua đi màn đêm u ám và những sinh vật ghê tởm bò ra từ khoảng không. Đó là một thành phố kiên cường, được xây dựng trên sự cảnh giác và nỗi sợ hãi, nhưng cũng đầy hy vọng và những giấc mơ cháy bỏng về một cuộc sống bình yên.

Nhưng đối với Kael, một thiếu niên mười sáu tuổi với thân hình gầy gò và đôi mắt xám tro luôn ẩn chứa vẻ mệt mỏi, Veridian không phải là nơi của những giấc mơ. Nó là một nhà tù, nơi cậu bị giam cầm bởi sự yếu ớt của chính mình.

Mặt trời vừa khuất dạng sau những đỉnh núi đá sắc nhọn, nhuộm tím cả một góc trời. Kael co ro trong chiếc áo choàng cũ kỹ, len lỏi qua những con hẻm tối tăm của khu ổ chuột Hạ Thành – nơi trú ngụ của những kẻ nghèo khổ, mồ côi và những giấc mơ tan vỡ. Mùi ẩm mốc, rác rưởi và tiếng cãi vã, tiếng cười cợt vọng ra từ những quán rượu tồi tàn hòa lẫn vào nhau, tạo nên bản giao hưởng quen thuộc của cuộc sống nơi đây.

Kael vừa hoàn thành ca trực gác ở cổng phụ, một công việc lặt vặt được trả lương rẻ mạt mà cậu may mắn kiếm được. Cậu không phải là lính gác chính thức, chỉ là một "người hỗ trợ", có nhiệm vụ kiểm tra giấy tờ của những người ra vào và quét dọn khu vực. Đó là một công việc nhục nhã đối với bất kỳ ai mơ ước trở thành Thợ Săn Quái Vật – những anh hùng được cả thành phố kính trọng, những người sẵn sàng đối mặt với tử thần để bảo vệ đồng loại.

"Thằng nhóc Kael đó lại đi làm mấy việc vặt vãnh à?"

"Nghe nói nó muốn làm Thợ Săn đấy. Buồn cười thật."

"Với cái thân hình đấy á? Chắc chỉ đủ sức vác cái kiếm đồ chơi của nó thôi."

Tiếng xì xào của những thanh niên đồng trang lứa vọng lại từ một góc khuất. Đó là lời chế giễu mà Kael đã quá quen thuộc. Cậu không có năng khiếu ma thuật. Linh hồn của cậu không hề "sáng" như những đứa trẻ khác, không thể cảm nhận hay điều khiển nguyên tố. Cậu cũng không có sức mạnh thể chất đáng nể, không đủ nhanh nhẹn hay dẻo dai để theo kịp các bài tập thể chất khắc nghiệt của Học Viện Thợ Săn. Nhiều năm trôi qua, cánh cửa Học Viện chưa bao giờ mở ra với Kael.

Một cái gì đó lạnh lẽo và cứng rắn bay sượt qua tai cậu, rồi va vào bức tường phía sau. Một viên đá. Kael không quay đầu lại. Cậu đã quá quen với những hành động bắt nạt như vậy. Nếu cậu quay lại, chúng sẽ càng được thể.

Cậu siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Cái cảm giác bất lực này... nó luôn ám ảnh cậu. Cậu muốn trở nên mạnh mẽ, cậu muốn có thể đứng vững trước mặt những kẻ bắt nạt, cậu muốn có thể bảo vệ bản thân và những người yếu ớt hơn. Nhưng cậu không thể.

Khi Kael rẽ vào con hẻm nhỏ dẫn về căn nhà trọ tồi tàn của mình, một tiếng động lạ thu hút sự chú ý của cậu. Đó là tiếng cào cấu khẽ khàng, như thể một thứ gì đó đang cố gắng thoát ra khỏi một khe hở. Kael ngập ngừng. Lẽ ra cậu nên đi thẳng về nhà. Nhưng bản năng tò mò, hay có lẽ là một chút liều lĩnh bẩm sinh, đã khiến cậu rẽ vào một lối đi hẹp hơn, dẫn đến một con ngõ cụt bốc mùi hôi thối.

Ở cuối con ngõ, bên cạnh một đống rác thải bốc mùi, có một cái hố nhỏ dưới chân bức tường đá. Từ đó, một sinh vật nhỏ bé, lông lá đang cố gắng cào cấu để chui ra. Nó không phải là một con chuột hay một con mèo hoang. Ánh trăng yếu ớt chiếu rọi lên cơ thể nó, lộ ra những chiếc vảy màu xám xanh xen lẫn với lớp lông đen sẫm. Đôi mắt nó đỏ quạch như những viên than hồng.

Một con quái vật! Một con Quái Vật Hố Đen! Chúng thường chỉ xuất hiện ở bên ngoài thành phố, nơi những vết nứt không gian mới mở ra. Làm sao nó có thể lọt vào đây?

Kael lùi lại, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Mặc dù chỉ là một con quái vật sơ cấp, nhưng một con Quái Vật Hố Đen trưởng thành cũng có thể dễ dàng xé xác một người bình thường. Con này trông còn non, nhưng vẫn đủ nguy hiểm. Kael nhớ lại lời dặn của các giáo viên cũ ở Học Viện: "Khi đối mặt với quái vật, hãy giữ khoảng cách, tìm điểm yếu và nếu không thể đánh bại, hãy chạy!"

Nhưng con quái vật nhỏ bé đó trông có vẻ bị mắc kẹt. Nó rên rỉ, những tiếng kêu yếu ớt phát ra từ cái miệng đầy răng nanh. Có lẽ nó bị thương.

Kael do dự. Chạy trốn là lựa chọn an toàn nhất. Gọi lính gác thì mất thời gian, và không ai tin một thằng nhóc như cậu. Nhưng... nhìn nó bị mắc kẹt như vậy, một cảm giác lạ lẫm trỗi dậy trong lòng Kael. Đó không phải là sự sợ hãi, mà là một chút thương hại.

Cậu rút ra con dao găm cùn mà cậu luôn mang theo bên mình để gọt hoa quả hoặc cắt dây. Đó là con dao mà cha cậu đã để lại, kỷ vật duy nhất còn sót lại từ gia đình. Kael hít một hơi thật sâu. Cậu sẽ không chiến đấu. Cậu chỉ cần... giúp nó thoát ra.

Cậu tiến lại gần, từng bước một, thận trọng như một con mèo rình mồi. Con Quái Vật Hố Đen gầm gừ yếu ớt khi Kael đến gần. Đôi mắt đỏ của nó ánh lên vẻ hoảng sợ và hung dữ. Kael dùng mũi dao găm cạy nhẹ vào khe hở mà con quái vật đang mắc kẹt. Gạch đá đã quá cũ kỹ, nứt nẻ, dễ dàng bị lột ra.

Khi một mảng tường đổ xuống, con quái vật nhỏ bé lập tức vùng vẫy thoát ra. Kael lùi lại, sẵn sàng bỏ chạy. Nhưng thay vì lao vào tấn công, con quái vật lại loạng choạng, rồi ngã gục xuống. Nó không đủ sức để đứng vững.

Và rồi, một điều kỳ lạ đã xảy ra.

Khi Kael nhìn chằm chằm vào con quái vật đang nằm thoi thóp, một vệt sáng đỏ nhạt chợt lóe lên trong mắt cậu. Không phải từ con quái vật, mà là từ chính cơ thể cậu, một cảm giác ấm áp lan tỏa từ lòng bàn tay. Kael sững sờ. Cậu chưa bao giờ cảm thấy điều gì như vậy trước đây. Đó không phải là ma thuật, không phải là thứ năng lượng mà các Thợ Săn thường sử dụng. Nó khác biệt.

Bất chợt, một cảm giác choáng váng ập đến. Kael khuỵu xuống, tay ôm lấy đầu. Một dòng chảy dữ dội, không thể lý giải, như một con sóng dữ đang dâng trào trong cơ thể cậu. Tiếng rên rỉ yếu ớt của con quái vật dường như cũng đang đồng điệu với nhịp đập dữ dội trong đầu Kael.

Rồi, tất cả đều chìm vào bóng tối.