Kael tỉnh dậy.
Cơn đau đầu dữ dội vẫn còn âm ỉ, nhưng đã dịu đi phần nào. Cậu thấy mình đang nằm trên nền đất lạnh lẽo của con ngõ cụt. Ánh trăng đã lặn, nhường chỗ cho những tia nắng bình minh yếu ớt len lỏi qua những mái nhà xập xệ.
Con Quái Vật Hố Đen nhỏ bé đã biến mất.
Kael cố gắng ngồi dậy, cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu. Cậu đưa tay lên xoa trán, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra. Cậu đã giúp con quái vật thoát ra, rồi... một vệt sáng đỏ... một cảm giác kỳ lạ... và sau đó là bóng tối.
Cậu nhìn xuống lòng bàn tay. Vẫn không có gì khác thường. Nhưng cậu biết, có một điều gì đó đã thay đổi. Cậu cảm thấy một nguồn năng lượng lạ lẫm đang chảy trong huyết quản, một sức mạnh tiềm ẩn mà trước đây cậu chưa từng biết đến.
Kael đứng dậy, bước ra khỏi con ngõ. Cậu cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng hơn, nhanh nhẹn hơn. Cậu chạy một đoạn ngắn, và kinh ngạc nhận ra rằng tốc độ của mình đã tăng lên đáng kể. Cậu nhảy lên một thùng gỗ, và cảm thấy đôi chân mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy?" Cậu tự hỏi.
Cậu quyết định trở về nhà trọ, nhưng không phải bằng con đường quen thuộc. Cậu muốn thử nghiệm sức mạnh mới của mình. Cậu nhảy qua những bức tường thấp, leo lên những mái nhà, di chuyển nhanh nhẹn và uyển chuyển như một con mèo. Cậu cảm thấy một sự tự do và phấn khích mà trước đây cậu chưa từng trải qua.
Khi về đến nhà trọ, cậu gặp bà Martha, chủ nhà trọ tốt bụng nhưng hay cằn nhằn.
"Kael, con đi đâu suốt đêm vậy? Ta đã bảo con phải về trước khi trời tối mà!" Bà Martha trách mắng.
"Con... con có chút việc ạ," Kael lúng túng trả lời. Cậu không thể kể cho bà Martha về con quái vật và sức mạnh kỳ lạ của mình. Bà sẽ không tin cậu, và có lẽ còn gọi lính gác đến bắt cậu.
"Lần sau đừng như vậy nữa. Ta lo lắng lắm đấy," bà Martha nói, giọng dịu lại. "Ăn sáng đi rồi đi làm. Hôm nay có một đoàn thương nhân đến thành phố, cổng phụ sẽ bận rộn hơn đấy."
Trong lúc ăn sáng, Kael cố gắng suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Sức mạnh đó... nó đến từ đâu? Tại sao nó lại thức tỉnh khi cậu chạm vào con quái vật? Có lẽ nào... có một mối liên hệ nào đó giữa cậu và quái vật?
Ý nghĩ đó khiến Kael rùng mình. Nhưng đồng thời, nó cũng khơi dậy trong cậu một niềm hy vọng. Nếu cậu có thể kiểm soát được sức mạnh này, nếu cậu có thể học cách sử dụng nó... có lẽ cậu không còn là một kẻ yếu đuối nữa. Có lẽ cậu có thể trở thành một Thợ Săn.
Tại cổng phụ, mọi thứ diễn ra đúng như lời bà Martha nói. Đoàn thương nhân đến từ phương bắc mang theo rất nhiều hàng hóa, từ vải vóc, gia vị đến vũ khí và đồ trang sức. Lính gác phải làm việc cật lực để kiểm tra giấy tờ và đảm bảo an ninh.
Kael cũng bận rộn không kém. Cậu phải chạy đi chạy lại để lấy nước, mang đồ, và làm những công việc lặt vặt khác. Nhưng cậu không còn cảm thấy mệt mỏi như trước đây. Sức mạnh mới của cậu giúp cậu làm việc nhanh hơn, hiệu quả hơn.
Vào giữa buổi sáng, một sự cố xảy ra. Một tên cướp táo tợn đã trà trộn vào đám đông và cố gắng cướp một chiếc rương đựng đầy vàng. Lính gác nhanh chóng bao vây hắn, nhưng tên cướp đã rút dao ra và đe dọa giết con tin.
Mọi người hoảng loạn. Lính gác không dám nổ súng vì sợ làm bị thương con tin. Tình hình trở nên rất căng thẳng.
Kael đứng gần đó, chứng kiến tất cả. Cậu nhớ lại cảm giác bất lực khi bị bắt nạt, khi không thể làm gì để bảo vệ bản thân và những người khác. Cậu siết chặt nắm đấm. Không, cậu sẽ không để điều đó xảy ra nữa.
Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu Kael. Cậu sẽ sử dụng sức mạnh mới của mình.
Cậu lao về phía tên cướp, nhanh như một cơn gió. Tên cướp không kịp phản ứng. Kael tung một cú đá mạnh mẽ vào bụng hắn, khiến hắn ngã nhào xuống đất, đánh rơi con dao.
Lính gác nhanh chóng khống chế tên cướp. Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Con tin được giải cứu an toàn.
Kael đứng đó, thở dốc, cảm nhận adrenaline đang chảy rần rần trong cơ thể. Cậu đã làm được. Cậu đã sử dụng sức mạnh của mình để bảo vệ người khác.
Một trong những lính gác, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm nghị, tiến lại gần Kael.
"Cậu... cậu là ai?" ông ta hỏi, giọng ngạc nhiên. "Cậu đã làm điều đó như thế nào?"
Kael lúng túng. Cậu không biết phải trả lời như thế nào.
"Tôi... tôi chỉ muốn giúp đỡ," cậu nói.
Người lính gác nhìn Kael một lúc lâu, rồi gật đầu.
"Cậu có tiềm năng," ông ta nói. "Cậu có muốn trở thành một Thợ Săn không?"