Chương 19: Tiếng Hét Của Huyết Thạch

Sự hiện diện của Ác Linh Cổ Đại khiến không khí trở nên đặc quánh, nặng nề. Kael cảm thấy một áp lực khủng khiếp đè nặng lên tâm trí mình, như thể một bàn tay vô hình đang cố bóp nát ý chí cậu. Ác Linh không tấn công vật lý, mà trực tiếp gieo rắc nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.

"Những con mồi nhỏ bé... các ngươi sẽ chỉ là thức ăn cho ta..." Tiếng nói vô hình của Ác Linh vang vọng trong đầu từng người, biến thành những lời thì thầm độc ác nhất, chạm vào nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất của mỗi người.

Kael thấy Elara hơi run rẩy, cô cố gắng tập trung ma thuật băng nhưng đôi tay có vẻ không vững. Roric nghiến răng, cơ bắp căng cứng, nhưng ánh mắt hắn cũng lộ rõ sự sợ hãi. Darian thì tồi tệ hơn, hắn lùi lại từng bước, khuôn mặt tái nhợt. Ác Linh đang tạo ra những ảo ảnh ghê rợn nhất cho hắn, và hắn đang dần sụp đổ.

"Cha ta sẽ thất vọng về ta... ta là một kẻ vô dụng..." Darian lẩm bẩm, tay nắm chặt ngọn lửa ma thuật đang yếu ớt.

Kael biết mình phải hành động ngay lập tức. Cậu kích hoạt toàn bộ năng lượng Huyết Thạch trong cơ thể, truyền nó vào Thanh Kiếm Huyết Thạch. Lưỡi kiếm rực sáng một màu đỏ thẫm chói lọi, không phải là ánh sáng ma thuật thông thường mà là sự đối lập hoàn toàn với năng lượng đen tối của Ác Linh. Ánh sáng đó xua tan một phần bóng tối do Ác Linh tạo ra, và quan trọng hơn, nó tạo thành một lá chắn tinh thần xung quanh Kael, chống lại sự thao túng.

"Đừng nghe lời nó! Đó chỉ là ảo ảnh!" Kael gầm lên, giọng cậu vang vọng, mạnh mẽ hơn cả tiếng thì thầm của Ác Linh. "Hãy tin vào bản thân! Chúng ta là Thợ Săn!"

Cậu lao thẳng về phía Ác Linh Cổ Đại, Thanh Kiếm Huyết Thạch chém ra những luồng năng lượng đỏ rực. Ác Linh dường như bị bất ngờ, nó co rút lại một chút khi năng lượng Huyết Thạch của Kael tấn công nó.

"Ngươi... kẻ mang Huyết Thạch!" Tiếng nói của Ác Linh vang lên, giờ đây xen lẫn sự ngạc nhiên và cả một chút sợ hãi. "Ngươi là dị loại!"

Kael không trả lời. Cậu biết rằng khả năng Huyết Thạch của mình là vũ khí mạnh nhất chống lại Ác Linh. Cậu chém liên tục, mỗi nhát kiếm đều mang theo sự phẫn nộ và quyết tâm, cố gắng xé nát thực thể vô định hình đó.

Thấy Kael dũng cảm tấn công, Elara và Roric như bừng tỉnh. Elara hít một hơi sâu, đôi mắt cô trở nên sắc bén. Cô tập trung ma thuật băng, tạo ra những mũi tên băng khổng lồ, bắn thẳng vào Ác Linh. Tuy không gây sát thương vật lý trực tiếp, nhưng những đòn tấn công băng giá đã làm chậm và làm yếu đi năng lượng của Ác Linh. Roric cũng lấy lại tinh thần, hắn lao vào chiến đấu với những con Quỷ Đất còn lại, bảo vệ phía sau cho Kael.

Darian vẫn còn bị ảnh hưởng bởi ảo ảnh. Hắn co rúm lại, nhìn chằm chằm vào khoảng không.

"Darian! Tỉnh lại đi!" Kael hét lên, một lần nữa cố gắng phá vỡ sự thao túng của Ác Linh. "Mày là một pháp sư lửa! Mày mạnh hơn những gì mày nghĩ! Đốt cháy nỗi sợ hãi của mày đi!"

Những lời của Kael, cùng với ánh sáng đỏ của Thanh Kiếm Huyết Thạch đang giao chiến với Ác Linh, cuối cùng cũng chạm đến Darian. Hắn từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt dần lấy lại sự tập trung. Hắn nhìn Kael đang dũng cảm đối mặt với Ác Linh, và một sự hổ thẹn dâng lên trong lòng hắn.

"Không! Ta không phải là kẻ vô dụng!" Darian gầm lên. Hắn vung tay, một ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, không phải để tấn công Ác Linh, mà là để thiêu đốt những ảo ảnh đang bám víu lấy hắn. Hắn lao vào hỗ trợ Roric, dùng lửa thiêu cháy những con Quỷ Đất còn sót lại, mở đường cho Kael.

Trận chiến trở nên quyết liệt. Ác Linh Cổ Đại liên tục gieo rắc nỗi sợ hãi, nhưng Kael, Elara, Roric và Darian đều đã vượt qua được sự thao túng ban đầu. Elara dùng băng để kiểm soát không gian, Roric dọn dẹp quái vật cấp thấp, và Darian, giờ đây đã tỉnh táo trở lại, sử dụng ma thuật lửa để gây sát thương diện rộng và chiếu sáng, làm yếu đi khả năng ẩn mình của Ác Linh.

Kael tập trung toàn bộ sức mạnh vào Thanh Kiếm Huyết Thạch. Ác Linh Cổ Đại là một thực thể năng lượng, và chỉ có năng lượng Huyết Thạch thuần túy mới có thể thực sự làm tổn thương nó. Kael không ngừng chém, mỗi nhát kiếm đều xuyên qua thực thể mờ ảo của Ác Linh, khiến nó rít lên đau đớn.

"Ngươi... không thể hủy diệt ta!" Ác Linh gào thét trong tâm trí họ. "Ta là một phần của Huyết Thạch! Ta vĩnh cửu!"

Kael biết lời đó có thể đúng. Nhưng cậu không cần phải hủy diệt nó hoàn toàn. Cậu chỉ cần làm suy yếu nó, và đẩy nó trở lại khe nứt.

Với một tiếng gầm đầy quyết tâm, Kael tung ra đòn cuối cùng. Cậu dồn toàn bộ năng lượng Huyết Thạch vào Thanh Kiếm Huyết Thạch, tạo ra một luồng xung kích cực lớn, không phải là một đường chém, mà là một luồng sóng năng lượng đỏ thẫm dữ dội.

Luồng năng lượng lao thẳng vào Ác Linh Cổ Đại. Nó rít lên một tiếng khủng khiếp, thực thể đen tối của nó bị xé toạc, vặn vẹo. Nó không còn giữ được hình dạng, và bị đẩy lùi về phía khe nứt.

Ác Linh Cổ Đại bị đẩy lùi vào trong khe nứt, và từ từ chìm vào bóng tối sâu thẳm. Luồng năng lượng tà ác bắt đầu yếu đi, và sau đó, hoàn toàn biến mất. Khe nứt dần dần đóng lại, như thể không có gì từng tồn tại ở đó.

Không khí trở lại bình thường, sự căng thẳng tan biến, chỉ còn lại sự mệt mỏi bao trùm. Bầy quái vật còn lại, mất đi sự điều khiển của Ác Linh, trở nên hỗn loạn và nhanh chóng bị tiêu diệt bởi các Thợ Săn và lính gác.

Kael thở dốc, Thanh Kiếm Huyết Thạch của cậu ánh lên rồi mờ dần, năng lượng Huyết Thạch trong cơ thể cậu gần như cạn kiệt. Cậu nhìn xung quanh, các đồng đội của cậu đều đang thở phào nhẹ nhõm.

Darian tiến lại gần Kael, ánh mắt hắn không còn vẻ kiêu ngạo hay ghen tỵ nữa, thay vào đó là sự tôn trọng. "Kael... cảm ơn. Anh đã cứu tôi."

Kael gật đầu. Cuộc đối đầu này không chỉ tiêu diệt được Ác Linh Cổ Đại, mà còn hàn gắn được những rạn nứt trong đội hình. Họ đã cùng nhau đối mặt với nỗi sợ hãi, và cùng nhau chiến thắng.