Chap 1: Tái sinh.

Máu vẫn còn tanh nồng trong ký ức, tiếng cười man rợ của hai kẻ phản bội như dao cứa vào tim. Lâm Nhiên nằm đó, cơ thể lạnh dần, ánh mắt mờ mịt nhìn Dương Lăng – người cô từng yêu đến mù quáng – ôm ấp Hạ Vy, cô bạn thân 10 năm, ngay bên cạnh thi thể cô. Lời cuối cùng bật ra từ đôi môi run rẩy:

"Nếu có kiếp sau... ta sẽ khiến các người sống không bằng chết!"

----------

"Tỉnh dậy đi, Nhiên Nhiên!"

Một cái tát mạnh như xé toạc màn sương mù khiến Lâm Nhiên giật mình mở mắt. Đầu óc quay cuồng, cô chớp mắt liên hồi, cố định hình khung cảnh. Căn phòng ký túc xá chật hẹp, mùi nước hoa rẻ tiền thoang thoảng, chiếc điện thoại Nokia cũ kỹ nằm lăn lóc trên bàn gỗ sứt sẹo. Trước mặt là Hạ Vy – gương mặt lo lắng, đôi mắt to tròn trong veo, không chút giả dối.

"Cậu sao vậy? Mơ ác mộng à? Mặt mày trắng bệch kìa!" Hạ Vy nắm tay cô, giọng run run.

Lâm Nhiên hít một hơi sâu, trái tim đập loạn trong lồng ngực. "Mình... về 10 năm trước?" Cô lẩm bẩm, bàn tay vô thức siết chặt drap giường. Ký ức kiếp trước ùa về như cơn lũ: bị lừa dối, bị lợi dụng, bị chính người cô tin tưởng nhất đẩy vào con đường chết. Nhưng giờ đây, trời xanh đã cho cô cơ hội!

Khóe môi cô nhếch lên, ánh mắt lóe sáng lạnh lùng như lưỡi dao. "Vy, hôm nay là ngày mấy?"

"28/8, cậu quên thật rồi hả? Chiều nay có buổi gặp hội anh em khoa đấy! Cậu mà không đi, bọn họ sẽ thất vọng lắm, nhất là anh Dương Lăng!" Hạ Vy cười tinh nghịch, không hề nhận ra cơn bão đang cuộn trào trong lòng bạn mình.

Lâm Nhiên khựng lại. Dương Lăng – cái tên như ngọn lửa thiêu đốt lòng cô. Kiếp trước, chính hắn, với vẻ ngoài hào hoa và lời nói ngọt ngào, đã khiến cô say mê, để rồi phản bội cô, cướp đi gia sản, sự nghiệp, và cuối cùng là mạng sống. Cô nắm chặt tay đến mức móng tay cắm vào da thịt, máu rỉ ra thành vệt. "Được lắm," cô thầm nghĩ, "kiếp này, tôi sẽ cho anh nếm mùi địa ngục!"

Buổi tiệc sinh viên chiều đó náo nhiệt như một lễ hội. Ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc sôi động, và mùi bia thoang thoảng trong không khí. Dương Lăng, như mọi khi, là tâm điểm chú ý. Áo sơ mi trắng ôm sát cơ thể, nụ cười tỏa nắng, hắn bước đi giữa đám đông như một vị vua. Các cô gái xung quanh xì xào, ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ.

Nhưng khi hắn tiến về phía Lâm Nhiên, cô không còn là con cừu non ngây thơ của 10 năm trước. Cô đứng đó, váy đen ôm sát thân hình, mái tóc dài buông xõa, đôi mắt sắc lạnh như băng. Dương Lăng mỉm cười, giọng trầm ấm: "Lâm Nhiên, hôm nay em đẹp quá. Uống với anh một ly nhé?"

Lâm Nhiên khẽ nhếch môi, nụ cười mang theo gai nhọn mỉa mai. "Anh Dương à? Nghe nói anh và bạn gái cũ vẫn còn tơ tưởng nhau? Hạ Linh, phải không nhỉ?"

Cả hội trường chợt im phăng phắc. Tiếng ly thủy tinh rơi vỡ đâu đó vang lên khô khốc. Gương mặt Dương Lăng cứng lại, nụ cười tắt ngấm, đôi mắt lóe lên tia hoảng loạn. Chưa kịp đáp, một bóng dáng nhỏ nhắn đã xông tới, Tiểu Dao – bạn gái hiện tại của hắn – gầm lên giận dữ: "Lâm Nhiên, cô nói bậy cái gì? Cô dám bôi nhọ anh ấy trước mặt mọi người hả?!"

Lâm Nhiên nghiêng đầu, nhìn Tiểu Dao như nhìn một con rối đáng thương. "Bôi nhọ? Tôi chỉ nói sự thật thôi. Cô nên hỏi bạn trai mình, đêm qua ai là người nhắn tin cho anh ta đến tận khuya?" Cô cố tình nhấn mạnh, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng sắc bén như lưỡi dao.

Tiểu Dao quay phắt lại, ánh mắt rực lửa nhìn Dương Lăng. "Anh nói đi! Có thật không? Anh còn liên lạc với con nhỏ đó sau lưng tôi?!" Dương Lăng luống cuống, vội vàng nắm tay Tiểu Dao: "Em đừng nghe cô ta! Lâm Nhiên, cô quá đáng rồi đấy!"

Lâm Nhiên cười nhạt, xoay người bước đi, tà váy đen tung bay kiêu ngạo. Đám đông rẽ ra, ánh mắt họ nhìn cô vừa tò mò, vừa e dè. Nhưng trong lòng cô, ngọn lửa phục thù cháy rực. "Dương Lăng, Tiểu Dao, Hạ Vy... các người chờ đấy. Trò chơi mới chỉ bắt đầu!"

Hạ Vy chạy theo, kéo tay cô, giọng lo lắng: "Nhiên, cậu điên rồi hả? Sao lại gây chuyện với Dương Lăng? Cậu thích anh ấy mà, đúng không?"

Lâm Nhiên dừng bước, quay lại nhìn bạn. Ánh mắt cô mềm đi trong giây lát, nhưng rồi lại lạnh như băng. "Thích? Vy, cậu không hiểu đâu. Từ giờ, mình sẽ không để bất kỳ ai chà đạp mình nữa."

Đêm đó, nằm trên giường ký túc, Lâm Nhiên mở điện thoại, lướt qua tin nhắn cũ của Dương Lăng. Mỗi lời đường mật giờ đây chỉ khiến cô thêm căm hận. Cô mỉm cười, ngón tay gõ nhanh một dòng tin: "Anh Dương, tối mai rảnh không? Em muốn gặp riêng anh, có chuyện thú vị lắm."

Cô nhấn gửi, đôi mắt lóe lên tia nguy hiểm. "Dương Lăng, anh muốn chơi? Tôi sẽ chơi với anh đến cùng!"

Mở đầu đầy kịch tính, dọn đường cho cuộc trả thù đẫm máu!