CHAP 2: MỞ MÀN TRÒ CHƠI

Tiếng nhạc trong hội trường vẫn rộn ràng, nhưng không khí quanh Lâm Nhiên như đông đặc lại. Tiểu Dao, đôi mắt đỏ ngầu vì ghen tuông, siết chặt cổ tay cô, móng tay sắc nhọn cắm sâu vào da thịt, để lại vệt đỏ rát bỏng. "Cô nghĩ mình có thể chọc giận tôi rồi bỏ đi sao?" Tiểu Dao gằn giọng, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo vì tức tối.

Lâm Nhiên khẽ nghiêng đầu, khóe miệng cong lên thành nụ cười lạnh như băng, ánh mắt sắc bén quét qua như nhìn một con giun đất giãy giụa. "Buông ra." Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng mang sức ép vô hình khiến đám đông xung quanh bất giác rùng mình, vài người lùi lại, nín thở quan sát.

Dương Lăng vội chen vào, gương mặt điển trai cố nặn ra vẻ hòa nhã: "Nhiên Nhiên, Tiểu Dao chỉ hiểu lầm thôi, đừng làm to chuyện..." Lời chưa dứt, Lâm Nhiên đã bật cười, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc nhưng sắc lạnh, khiến Dương Lăng bất giác lùi nửa bước, tim đập thình thịch.

"Hiểu lầm? Anh Dương à, tôi vừa check tin nhắn của anh và bạn gái cũ đây này." Cô thong thả giơ điện thoại lên, màn hình sáng rực, hiện rõ dòng chữ tình tứ: "Lăng, em nhớ anh, tối nay gặp em nhé? – Hạ Linh." Đám đông xì xào, ánh mắt dồn vào Dương Lăng như muốn thiêu đốt.

"ĐỒ GIẢ DỐI!" Tiểu Dao gào lên, giận dữ vung tay tát mạnh vào má Dương Lăng. Tiếng "chát" khô khốc vang vọng, hắn ôm mặt, lúng túng, mặt đỏ bừng vừa xấu hổ vừa hoảng loạn. Hội trường náo loạn, tiếng cười khúc khích xen lẫn lời thì thầm chế giễu. Lâm Nhiên lặng lẽ quan sát, trong lòng nở nụ cười đắc ý: Màn khởi động đã xong, giờ đến lượt trò chính, Dương Lăng!

Cô xoay người, tà váy đen tung bay kiêu ngạo, định rời đi giữa ánh mắt sững sờ của đám đông. Nhưng bất ngờ, một bóng người cao lớn chặn lối. "Em vẫn giỏi gây rối như xưa." Giọng nói trầm ấm, quen thuộc đến rợn người vang lên. Lâm Nhiên ngẩng đầu, đối diện đôi mắt sắc như kiếm của Tần Dạ – thiếu gia tập đoàn Tần thị, người đàn ông cô từng cự tuyệt trong kiếp trước vì mù quáng chạy theo Dương Lăng.

"Tần Dạ?" Cô khựng lại, trái tim thoáng chột dạ. Hắn sao lại xuất hiện sớm thế này? Kiếp trước, phải vài tháng sau cô mới gặp hắn! Tần Dạ nhếch môi, nụ cười nửa miệng vừa quyến rũ vừa nguy hiểm. Ánh mắt hắn lướt xuống, dừng lại ở vết bầm đỏ trên cổ tay cô do Tiểu Dao để lại. Bầu không khí chợt nặng nề, đôi mắt hắn tối lại, lóe lên tia giận dữ.

Bất ngờ, Tần Dạ nắm lấy tay cô, kéo mạnh về phía mình, lực đạo vừa đủ để cô không thoát ra được. "Người tôi để mắt, không phải thứ mèo hoang nào cũng được động vào." Giọng hắn trầm thấp, lạnh lẽo, như tuyên bố chủ quyền. Chưa kịp phản ứng, Lâm Nhiên nghe tiếng Tiểu Dao thét lên hoảng loạn. Hai vệ sĩ áo đen, mặt không cảm xúc, đã lôi cô ta đi như xác không hồn, ánh mắt Tiểu Dao đầy kinh hãi, cầu cứu Dương Lăng nhưng hắn chỉ đứng im, mặt trắng bệch.

"Anh can thiệp làm gì? Tôi tự giải quyết được!" Lâm Nhiên cau mày, cố giật tay ra, nhưng sức mạnh của Tần Dạ như bức tường thép, không lay chuyển. Hắn cúi xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, nụ cười khẽ cong mang theo ý trêu chọc: "10 phút trước em còn giả vờ yếu đuối, giờ đã lộ nguyên hình rồi... tiểu yêu tinh."

Tim Lâm Nhiên đập loạn nhịp, không rõ vì giận hay vì sự gần gũi bất ngờ này. Hắn biết gì rồi? Kiếp trước, Tần Dạ từng âm thầm giúp cô, nhưng cô đã lạnh lùng từ chối, để rồi hắn chứng kiến cô rơi vào bi kịch. Giờ đây, ánh mắt hắn như xuyên thấu, khiến cô bất an. Cô cắn môi, định mở miệng phản bác, thì một giọng nữ the thé cắt ngang, sắc như dao:

"Tần thiếu, cô ta là ai?!"

Một cô gái bước tới, váy hiệu đắt tiền ôm sát thân hình, mái tóc uốn lọn cầu kỳ, đôi mắt rực lửa ghen tuông. Vệ Tuyết – bạn gái được gia đình sắp đặt cho Tần Dạ kiếp trước, cũng là kẻ từng ghen ghét Lâm Nhiên, tung tin đồn bôi nhọ, đẩy cô vào cảnh khốn cùng. Lâm Nhiên siết chặt tay, ngọn lửa hận thù trong lòng bùng lên.

Vệ Tuyết tiến gần, ánh mắt quét qua Lâm Nhiên đầy khinh miệt. "Tần Dạ, anh thả tay cô ta ra ngay! Một đứa con gái thấp kém, dám gây rối ở đây, anh còn bênh vực nó sao?" Giọng cô ta run run, nửa giận dữ, nửa bất an.

Tần Dạ không buông tay, ngược lại còn kéo Lâm Nhiên sát hơn, ánh mắt lạnh lùng liếc Vệ Tuyết. "Cô là ai mà dám ra lệnh cho tôi?" Lời nói ngắn gọn nhưng như lưỡi dao, khiến Vệ Tuyết tái mặt, môi mím chặt, bàn tay run rẩy.

Lâm Nhiên bất ngờ trước thái độ của Tần Dạ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhếch môi cười nhạt. "Tần thiếu, cảm ơn anh lo lắng, nhưng tôi không cần ai bảo vệ. Còn cô Vệ đây..." Cô cố tình ngừng lại, ánh mắt sắc bén đâm thẳng vào Vệ Tuyết. "Cô nên cẩn thận, không phải ai cũng chịu được tính ghen tuông của cô đâu."

Vệ Tuyết gầm lên: "Cô dám nói tôi?! Tần Dạ, anh thấy chưa, con nhỏ này hỗn láo thế nào!" Nhưng Tần Dạ chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Nhiên, ánh mắt sâu thẳm, như muốn đào bới bí mật trong lòng cô.

Đột nhiên, điện thoại Lâm Nhiên rung lên. Một tin nhắn từ Dương Lăng: "Nhiên, em hiểu lầm anh rồi. Gặp anh tối nay, anh giải thích, được không?" Cô liếc màn hình, nụ cười lạnh lẽo nở ra. Dương Lăng, anh tự chui đầu vào rọ. Tần Dạ, Vệ Tuyết... tất cả sẽ là quân cờ trong kế hoạch của tôi!

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tần Dạ, giọng điệu kiêu ngạo: "Tần thiếu, buông tôi ra. Trò chơi của tôi, không cần anh xen vào." Nhưng trong lòng, cô biết, sự xuất hiện của Tần Dạ và Vệ Tuyết đã khiến ván cờ trả thù của cô thêm phần kịch tính.

 Tình thế trở nên phức tạp: Kẻ thù cũ xuất hiện, tình tay ba chuyển thành tứ giác? Ai mới là người đứng sau mọi âm mưu?