Tín Hiệu Đứt Gãy

Ngày 23 tháng 12 năm 2029

Trại tạm thời – khu cách ly số 3

Hôm nay, quân đội thông báo tín hiệu vệ tinh đã được khôi phục một phần. Học sinh trong trại được phép đăng ký liên lạc về nhà qua hệ thống truyền dẫn bảo mật nội địa.

Dòng người xếp hàng chờ liên lạc kéo dài cả hành lang. Đứa nào cũng ôm chặt một mẩu giấy ghi số điện thoại, cũ kỹ, nhòe mực. Có đứa khóc. Có đứa cười. Có đứa gọi được.

Tôi chờ đến gần tối mới đến lượt.

---

Trong phòng truyền tin, chiếc điện thoại vệ tinh đặt giữa bàn. Bên cạnh là một binh sĩ trẻ, hướng dẫn tôi thao tác. Tôi không cần – số của mẹ, tôi vẫn nhớ rõ.

Bàn tay tôi run lên khi nhấn từng phím.

Mỗi tiếng “tút… tút…” vang lên như nhát kéo vào lòng ngực.

Rồi... có tín hiệu.

> “Tổng đài xin lỗi, số quý khách hiện không liên lạc được…”

Tôi thử lại. Lần nữa. Lần nữa.

Chuyển qua số của ba – vẫn thế.

Thử máy bàn ở nhà – vẫn thế.

Không có ai ở đầu dây.

Chỉ là tiếng thông báo máy móc, lạnh lẽo, lặp lại như một lời nguyền.

---

Tôi đứng bất động.

Cả căn phòng dường như đông cứng lại.

Một khoảng lặng đặc sệt, nơi người ta không biết mình nên hy vọng… hay chấp nhận.

> “Cậu… có muốn gửi thư thoại không?” – người lính hỏi, ngập ngừng.

Tôi gật đầu. Cổ họng đắng nghét.

Tôi nói chậm, từng câu, như thể mẹ tôi vẫn còn đang lắng nghe:

> “Mẹ ơi, con vẫn sống. Con đang ở khu cách ly. Bọn con được bảo vệ… đừng lo.

Nếu mẹ nghe được… xin hãy nhắn lại.

Con sẽ chờ.”

Tôi gác máy, và bước ra ngoài. Trời đêm mùa đông, lạnh đến nỗi... tôi không còn cảm nhận được ngón tay mình nữa.