22 tháng 12 năm 2029
Trại tạm thời – khu cách ly số 3
Sau bản tin từ Mỹ, cả doanh trại như nín thở. Không khí trở nên ngột ngạt, căng như dây cung. Sáng hôm sau, chỉ huy khu cách ly tổ chức một cuộc họp khẩn. Lần đầu tiên chúng tôi thấy các sĩ quan cởi bỏ vẻ lạnh lùng, bắt đầu nói thẳng về tình hình.
Trên bục phát biểu, một trung tá trẻ cầm micro. Mắt anh ta đỏ ngầu vì thiếu ngủ.
> “Tin tức các em nghe là thật. Quân đội Trung Quốc cũng đã thu thập được các xác sống còn nguyên vẹn.
Chúng tôi xác nhận: nơi điều khiển cơ thể nhiễm bệnh không còn là não bộ như bình thường, mà là một mô đặc màu đỏ nằm sâu trong hạch não giữa.
Chúng tôi gọi đó là Lõi Đỏ.”
Anh ta chỉ tay lên màn hình — ảnh chụp cận một xác sống bị mổ sọ. Có một khối tròn đỏ sẫm như hạch máu nổi bật giữa nền xám xịt của não bị hoại tử.
> “Cách duy nhất để tiêu diệt hoàn toàn xác sống là phá hủy phần đầu hoặc triệt tiêu hoàn toàn Lõi Đỏ.
Bắn vào ngực, chặt tay, đốt cháy — không có tác dụng rõ ràng.
Nhưng nếu cắt đầu, nghiền nát sọ, dùng vũ khí xuyên tâm não, thì...
Xác sống sẽ ngừng di chuyển vĩnh viễn.”
---
Lũ học sinh bắt đầu xôn xao. Một số đứa cố gắng tỏ ra gan lỳ, nhưng tôi biết: bọn nó đang run. Bản thân tôi cũng vậy. Chưa bao giờ khái niệm “giết chết” lại trở nên rõ ràng và tàn nhẫn như lúc này.
Không còn là cảnh phim. Không còn là trò chơi. Đây là cách sống sót.
---
Buổi chiều, một nhóm binh lính bắt đầu phát cho mỗi học sinh dùi sắt ngắn – loại vũ khí tự vệ khẩn cấp. Chúng tôi được huấn luyện sơ về cách đánh vào đỉnh đầu, hoặc đâm thẳng từ dưới cằm xuyên lên.
> “Đừng nghĩ các em sẽ mãi được bảo vệ,” một binh sĩ nói.
“Nếu đến lúc hàng rào vỡ, chính các em phải tự bảo vệ mình.”
---
Tối hôm đó, tôi không ngủ.
Tôi nằm nhìn trần nhà, nghĩ đến ba mẹ.
Nghĩ đến Lõi Đỏ.
Nghĩ đến cái viễn cảnh một ngày nào đó — tôi sẽ phải đối mặt trực diện với một con như thế.