Mất Mác

Trong khu cách ly tạm thời đặt tại sân vận động Thành phố số 3, mọi phương tiện liên lạc vẫn được duy trì… ở mức giới hạn. Chính phủ cho phép sử dụng điện thoại cá nhân, miễn là không lan truyền thông tin chưa được kiểm duyệt. Internet vẫn hoạt động, nhưng tốc độ chậm. Sóng đôi khi mất hoàn toàn vào ban đêm.

Nhân vật chính – cậu học sinh lớp 11, số hồ sơ XZ-45B – đã dành phần lớn thời gian rảnh rỗi trong ba ngày qua để làm một việc duy nhất: tìm kiếm tin tức về gia đình.

Cậu nhắn tin cho mẹ. Gọi cho bố. Gửi voice qua WeChat cho chị họ đang học đại học ở phía nam. Hỏi thăm hàng xóm, bạn học, thầy cô giáo, kể cả những người đã nhiều năm không còn giữ liên lạc.

Phản hồi duy nhất cậu nhận được là dòng chữ quen thuộc:

"Không thể kết nối. Hãy thử lại sau."

Ban đầu cậu kiên nhẫn. Rồi lo lắng. Rồi tuyệt vọng. Đến ngày thứ tư, cậu chỉ còn ngồi yên trong góc lán, màn hình điện thoại tối đen, không một cuộc gọi đi thành công, không một tin nhắn hồi âm.

Đêm hôm đó, trong không khí ẩm lạnh và mùi clo khử khuẩn nồng nặc, cậu vẫn nhìn chăm chăm vào biểu tượng sóng yếu ớt phía góc phải màn hình. Như thể chỉ cần nó sáng lên… một chút… là mọi thứ có thể quay trở lại như cũ.

Nhưng điều đó không xảy ra.

Khi tiếng loa thông báo “giờ ngủ” vang lên, cậu lần đầu tiên không bật dậy để gọi thêm một lần cuối.

Không nước mắt. Không gào khóc. Không than thở.

Chỉ là… một sự trống rỗng lạnh lẽo như chính cái trại khổng lồ này.

Cậu đã hiểu. Dù không ai nói ra. Dù chưa có giấy báo tử, chưa có quan tài, cũng chẳng có lễ tang. Cái chết trong đại dịch không có hình hài rõ ràng – nó đến bằng sự mất liên lạc tuyệt đối, và rồi... bị quên lãng.

Và thế là một người sống sót nữa, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã học được bài học đầu tiên của tận thế:

> Không phải ai cũng may mắn đủ lâu để nói lời từ biệt.