Sau đêm cuối cùng ngồi thẫn thờ bên chiếc điện thoại, nhân vật chính không còn cố gắng tìm kiếm nữa. Cậu xóa lịch sử cuộc gọi, tắt thông báo tin nhắn, gỡ bỏ toàn bộ ứng dụng liên lạc. Từng hành động như một nghi thức tiễn đưa… cho chính mình trong quá khứ.
Những ngày sau đó trôi qua trong một màn sương đặc quánh. Thời gian trong trại cách ly không còn ý nghĩa – không có trường học, không có giờ giấc rõ ràng, chỉ có tiếng loa, khẩu phần ăn đúng giờ, và những cánh cổng luôn đóng kín.
Cậu ngủ nhiều. Ăn ít. Trả lời qua loa khi có người hỏi chuyện. Đôi mắt dần trũng sâu, tóc dài rối bời, và tâm trí mơ hồ đến mức đôi lúc không phân biệt nổi đó là ngày hay đêm.
Có hôm cậu ngồi nhìn một chiếc lá khô lăn theo gió suốt cả buổi sáng. Hôm khác, cậu đứng giữa hàng người xếp hàng nhận đồ ăn mà không nhớ vì sao mình ở đó. Mỗi ngày qua đi như một bản sao nhòe nhoẹt của ngày trước – lặp lại, lặng lẽ, và không có lối ra.
Bên ngoài, thành phố đang biến đổi.
Từ các đoạn tin tức phát qua màn hình lớn treo trên trụ thép giữa trại, người ta biết: tường thành đang được xây dựng. Không phải một hàng rào tạm, mà là thành lũy bằng bê tông cốt thép cao 20 mét, bao quanh các khu dân cư còn kiểm soát được.
Máy bay vận tải xuất hiện thường xuyên. Xe trộn bê tông hoạt động suốt ngày đêm. Đôi khi có thể nghe thấy tiếng khoan rung cả mặt đất, hoặc tiếng phát thanh từ bộ chỉ huy di động:
> “Đây là khu vực an toàn cấp C. Tường thành phía đông đã hoàn thành 67%. Dự kiến khóa chặt và chuyển sang chế độ tự duy trì trong vòng 96 giờ.”
Tường thành không có cửa cho người bên ngoài. Những ai chưa được kiểm tra y tế đều bị chặn lại. Những ai lỡ nhiễm bệnh — dù chỉ là sốt nhẹ — đều biến mất trong im lặng.
Dù vậy, tin tức về tường thành không khiến nhân vật chính cảm thấy yên tâm. Ngược lại, nó khiến cậu càng thêm nặng nề.
Bởi vì khi một bức tường được dựng lên…
cũng là lúc hy vọng tìm lại người thân ở ngoài kia chính thức bị chôn vùi.