Sau hơn một tháng xây dựng không ngừng nghỉ, tường thành chính thức hoàn tất.
Một buổi sáng âm u, hàng người đứng lặng lẽ quanh bãi sân trại khi loa phát thanh phát đi bản thông báo quen thuộc. Nhưng lần này, giọng nói trong máy không còn dồn dập nữa — nó bình tĩnh, chậm rãi, như thể đang đọc một bản cáo trạng:
> “Tường thành số 7 – phía bắc lục địa – đã hoàn tất vào 06:30 sáng nay.”
“Từ thời điểm này, mọi liên lạc với vùng nhiễm bên ngoài sẽ bị cắt.”
“Chúc mừng quý vị — các bạn là một phần của nhóm dân cư an toàn cấp A.”
Tiếng vỗ tay thưa thớt. Không ai biết phải vui hay buồn. Vì điều đó đồng nghĩa với việc… không còn ai sẽ được cứu thêm nữa.
---
Bên trong tường thành, cuộc sống tiếp tục, nhưng không còn là đời sống tự do. Người dân được phân chia vào các khu cư trú, được cấp đồ ăn đóng gói, nước uống tinh lọc. Nguồn điện đến từ các trạm năng lượng mặt trời và tua-bin gió, hệ thống tuần hoàn nước khép kín, nông trại trồng trong nhà kính — tất cả đều tự động hóa.
Mọi thứ được thiết kế để con người tồn tại mà không cần thế giới bên ngoài.
Thậm chí người ta còn tổ chức lớp học trực tuyến, dạy lũ trẻ cách sống trong “thế giới mới”. Một thế giới bị bao bọc bởi bức tường thép cao 20 mét, nơi bầu trời là thứ duy nhất chưa bị kiểm soát.
---
Nhân vật chính dần hòa vào nhịp sống đều đều ấy. Dù trong lòng vẫn chưa nguôi nỗi đau, nhưng nỗi sợ đói khát hay bị tấn công không còn nữa. Tường thành mang lại một thứ bình yên giả tạo — giống như ngồi trong lòng pháo đài nhìn ra đại dương lửa.
Các bản tin quân sự đưa số liệu:
Gần hai phần ba dân số cả nước đã trở thành xác sống.
Số còn lại — khoảng hơn 400 triệu người — đã được đưa vào các tường thành tương tự trên khắp lãnh thổ.
Tuy nhiên, mối đe dọa không hề nhỏ đi.
Hệ thống vệ tinh quét nhiệt ghi nhận: lượng zombie ngoài kia vẫn gia tăng. Chúng không chết đói, không phân rã, và liên tục tụ về những nơi có dấu vết con người. Một số bắt đầu tụ thành đàn. Một số... đã biết chờ đợi.
> “Bên ngoài tường là địa ngục,” người chỉ huy từng nói, “Nhưng bên trong — chưa hẳn là thiên đường.”