Khu Huấn Luyện Dưới Lòng Đất

Sau buổi gặp gỡ sơ khởi, Lý Hạo và sáu người còn lại không được trở về khu sinh hoạt cũ. Một chiếc xe bọc thép đón họ đi trong im lặng, băng qua ba lớp kiểm tra an ninh, tiến vào một đoạn hầm được che giấu khéo léo dưới lòng đất phía đông tường thành.

Cánh cổng kim loại nặng nề mở ra, để lộ một khu huấn luyện ngầm với quy mô vượt xa tưởng tượng của bất kỳ ai.

Ánh đèn trắng lạnh hắt xuống lớp tường thép khổng lồ. Những đường ống dẫn khí, băng chuyền vũ khí, phòng mô phỏng địa hình và cả thao trường chứa robot chiến đấu — tất cả đều tân tiến đến mức phi thực. Lý Hạo đứng sững người, mắt không rời khỏi mái vòm phát sáng bên trên, nơi hiển thị tình trạng khu vực theo thời gian thực.

> “Đây… không phải là nơi được dựng lên tạm thời. Cái này… đã tồn tại từ trước khi dịch bệnh bắt đầu…”

Anh lẩm bẩm, gần như chắc chắn. Mọi chi tiết đều quá chuẩn xác, quá hoàn thiện — như thể ai đó đã biết trước tương lai và chuẩn bị từ lâu.

Một giọng nữ máy móc vang lên qua loa:

> “Chào mừng Đội 0. Trong 72 giờ tới, các bạn sẽ trải qua huấn luyện sinh tồn, cận chiến, tâm lý kháng áp và chiến thuật ứng biến. Mục tiêu duy nhất: tồn tại và tiêu diệt.”

Một sĩ quan trẻ dẫn họ tới khu ký túc. Mỗi người có một phòng riêng, kèm theo máy giám sát sinh học cấy dưới da.

Lý Hạo ngồi xuống giường, cảm giác lạnh lẽo tràn dọc sống lưng. Anh mở bàn tay ra, nhìn vào vết sẹo từ hồi còn ở trại cách ly. Dù đã bao lần cận kề cái chết, đây mới là lần đầu tiên anh thấy... mình đang bước vào một thế giới khác.

Một nơi không dành cho con người bình thường.

Một nơi... được xây để chuẩn bị cho tận thế.