Bài Kiểm Tra Kì Lạ

Ngày đầu tiên trong khu huấn luyện dưới lòng đất, Đội 0 được gọi dậy từ 5 giờ sáng bằng tiếng còi chói tai. Lý Hạo tỉnh dậy, đầu còn mơ hồ, nhưng mạch đập đã nhanh lên vì bản năng cảnh giác.

Sĩ quan phụ trách huấn luyện — một người đàn ông trung niên, gương mặt nghiêm khắc và lạnh như thép — ra hiệu cho cả đội tập trung. Không giới thiệu tên. Không nêu chức vụ. Chỉ một câu duy nhất:

> “Chúng ta sẽ bắt đầu bằng một bài kiểm tra đơn giản... nhưng có thể sẽ khiến nhiều người bỏ cuộc.”

Họ bị dẫn đến một hành lang dài, tối om, với chỉ một bóng đèn nhấp nháy ở cuối đường. Trên tường, từng hàng chữ nguệch ngoạc được viết bằng sơn đỏ: “Quay lại nếu không chịu nổi.”

Mỗi người được phát một bộ đồng phục chống nhiễm, một khẩu trang phòng độc, và một chiếc tai nghe. Khi cánh cửa đóng lại, bài kiểm tra bắt đầu.

---

Không có zombie. Không có vũ khí. Chỉ là bóng tối, sự cô lập, tiếng thét rên từ tai nghe, và thứ gì đó khiến người ta tưởng chừng như đang lạc trong ảo giác.

Tiếng nói từ người thân đã mất, tiếng than khóc, thậm chí là tiếng gào thét của chính bản thân mình trong tuyệt vọng... Tất cả được truyền liên tục vào tai, kết hợp với ánh sáng chớp tắt và nhiệt độ hạ thấp dần.

Lý Hạo cắn răng, nhắm mắt lại. Anh nghe thấy tiếng mẹ gọi tên mình, tiếng bạn học bị lũ zombie xé xác, tiếng chính anh bật khóc đêm trước — mọi thứ dội về như đâm xuyên vào đầu.

Nhưng anh không quay đầu.

Cũng như những người khác. Không ai gục xuống. Không ai hét lên. Cả bảy người, kể cả Lý Hạo, đều vượt qua cánh cửa cuối cùng sau 30 phút giằng co với tâm trí.

---

Huấn luyện viên bước ra, mặt không cảm xúc nhưng ánh mắt rõ ràng đã thay đổi.

> “Tốt. Các người không phải lũ bỏ chạy.”

Không nói thêm gì, ông ta quay người dẫn họ theo một lối khác.

Sau ba lớp kiểm tra sinh trắc, một cánh cửa lớn bằng thép mở ra, để lộ một phòng thí nghiệm khổng lồ với hàng chục nhà khoa học mặc đồ bảo hộ trắng đang làm việc. Trên các bàn kính là xác của zombie biến chủng, lõi đỏ được cẩn thận bảo quản trong dung dịch đặc biệt, và hàng tá màn hình theo dõi.

Một người phụ nữ lớn tuổi mặc áo blouse trắng bước tới.

> “Chào mừng Đội 0. Từ hôm nay, các bạn sẽ không chỉ học cách giết. Các bạn sẽ được biết... tại sao mình phải giết.”

Lý Hạo nhìn vào chiếc lõi đỏ đang lơ lửng trong bồn thủy tinh. Ánh sáng từ nó vẫn nhấp nháy — thứ ánh sáng của một cơn ác mộng chưa kết thúc.