Máu Chảy Nơi Kí Ức Ngủ Quên

Đoàn xe đội 0 lặng lẽ rời khỏi tường thành khi trời còn chưa sáng. Mục tiêu: Thành phố Vĩnh Dương, nơi từng là quê hương của Lý Hạo.

> “Chúng ta sẽ lục soát thành phố, tiêu diệt mọi cá thể biến dị, thu thập lõi đỏ.”

“Khu vực này chưa từng được quét sạch hoàn toàn... nơi này rất nguy hiểm.”

– Lệnh từ chỉ huy trưởng vang lên.

Nhưng với Lý Hạo, đây không chỉ là nhiệm vụ.

Đó là địa ngục của ký ức.

---

Cảnh vật đổ nát trước mắt từng là nơi anh cắp sách đến trường, nơi mẹ anh cười khi làm bữa sáng. Giờ đây, chỉ còn lại những tòa nhà đen cháy, biển hiệu rách nát, vũng máu khô bám trên tường.

Anh bước chậm trên con đường cũ, mắt vô hồn.

> “Đây từng là nhà mình...”

“Giờ là mồ chôn…”

Lý Hạo không khóc. Đôi mắt anh trống rỗng.

---

Ngay lúc đó — bầy zombie xuất hiện.

Không đợi đồng đội phản ứng, Lý Hạo gầm lên. Anh siết chặt thanh kiếm số 0, lao vào giữa bầy xác sống như một con mãnh thú trút cơn giận.

Chém — Đâm — Bổ — Xoáy.

Máu đen bắn tung tóe. Từng cái đầu lìa khỏi cổ.

Đồng đội chỉ biết lùi lại, mắt kinh hoàng chứng kiến một người chém tan hơn trăm xác sống chỉ trong một buổi chiều.

Không ai nói gì.

Họ hiểu: Đây không phải là cơn thịnh nộ. Đây là một linh hồn đã chết tâm.

---

Đến khi hoàng hôn rơi xuống, Lý Hạo đứng giữa bãi chiến trường:

23 lõi đỏ thu về. Nhưng điều gây chấn động nhất là một xác zombie đặc biệt — cao hơn hẳn, thân hình mảnh mai, di chuyển cực nhanh, đôi chân biến dạng như loài báo, mắt có tia máu liên tục co giật.

Hắn gần như giết chết hai người trong đội trước khi bị Lý Hạo cắt làm đôi.

Các nhà khoa học về sau xác nhận: “Đây là một biến thể chuyên tốc độ — một hướng tiến hóa khác của virus.”

Và lõi đỏ của nó — trơn, dài, phát ra tia sáng tím nhạt — hoàn toàn khác biệt với tất cả lõi trước giờ thu được.

---

Đêm tới

Đoàn xe lặng lẽ quay trở về căn cứ. Trong lòng họ, không ai nói nên lời.

Họ biết: Nhiệm vụ thành công.

Nhưng cũng biết rõ hơn bao giờ hết:

> “Bọn chúng đang tiến hóa... nhanh hơn, mạnh hơn, nguy hiểm hơn.”

Và cuộc chiến của nhân loại, có lẽ, chỉ mới bắt đầu.