Lý Hạo đứng trần trụi giữa sân gỗ, mồ hôi chảy dài trên trán. Thanh katana “số 0” đeo bên hông, nặng như đè cả thế giới lên vai.
Genzō khoanh tay, ánh mắt lạnh như băng:
> “Chém.”
Lý Hạo vung kiếm. Một đường chém mạnh mẽ – nhưng không khác gì một nhát rìu của kẻ phàm tục.
> “Chém lại. Như thể cậu đang… rửa nhục cho cả nhân loại.”
Lý Hạo cắn răng, mạch máu nổi đầy tay. Mỗi lần chém là một lần thớ cơ đau nhức như bị xé rách. Genzō bắt anh chém đến lần thứ 800, rồi mới thốt lên:
> “Tốt… giờ ta mới thấy… cậu là một khúc gỗ đủ rắn để đẽo thành kiếm.”
---
Cùng lúc đó, tại các khu huấn luyện chuyên biệt:
Trương Dực hộc máu sau một bài tập rèn đao khổng lồ, nhưng vẫn gầm lên:
> “Tôi chưa gục được!”
Tống Linh nhanh như gió trong các bài luyện kiếm phản xạ, chỉ huy của cô nói:
> “Cô không phải chiến binh – cô là lưỡi dao trong bóng tối.”
Phan Trí và Diệp Minh phối hợp các đòn giáo như gió lốc, ngự sư già khen:
> “Giáo đạo song hùng, may mắn của đội 0.”
Ngô Bằng vung song đao như ảo ảnh, nhưng bị đại sư mắng:
> “Mỹ thuật đẹp đấy… nhưng giết zombie không cần múa!”
Lưu Dao âm thầm, sắc bén, mỗi đường kiếm lạnh như băng đá. Cô không cần ai khen – đôi mắt cô đã nói: Ta là lưỡi kiếm không bao giờ gãy.
---
Trở lại với Lý Hạo, sau 1000 lần chém, tay anh rớm máu. Nhưng lần cuối cùng, thanh kiếm tạo ra một tiếng ngân rất nhẹ – giống như… nó vừa cười.
Genzō nheo mắt:
> “Tốt. Kiếm bắt đầu nhận cậu rồi.”
Lý Hạo thở dốc, nhưng mỉm cười lần đầu tiên sau nhiều tuần…
> “Cảm ơn thầy.”