Lựa Trọn vũ khí - gặp gỡ những bậc thầy

Sau buổi họp ngắn, chỉ huy đứng dậy, ánh mắt sắc bén lướt qua từng thành viên đội 0.

> “Các cậu đã được chọn lọc kỹ càng, là niềm hi vọng sống còn của nhân loại. Giờ là lúc các cậu chọn vũ khí chiến đấu chính thức cho mình.”

Lần lượt, từng người nêu lên lựa chọn của bản thân:

Trương Dực không do dự chọn đại đao – loại vũ khí phù hợp với thân hình lực lưỡng của anh.

Tống Linh nghiêng về kiếm đơn – vì cô cần một vũ khí linh hoạt, phối hợp dễ dàng với các thiết bị hỗ trợ chiến thuật.

Phan Trí và Diệp Minh đều chọn giáo dài – một chọn lựa hợp lý cho chiến đấu tầm trung và kiểm soát khoảng cách.

Lưu Dao tự tin chọn kiếm, ánh mắt lóe sáng như đã chờ giây phút này từ lâu.

Ngô Bằng bất ngờ chọn song đao, anh cười:

> “Tôi không mạnh, nhưng nhanh hơn đa số zombie.”

Chỉ huy gật đầu:

> “Rất tốt. Các cậu sẽ được sắp xếp gặp trực tiếp những đại sư hàng đầu trong lĩnh vực của mình. Một tuần sau, tôi muốn thấy các cậu có thể sát phạt như thần binh.”

---

Riêng Lý Hạo không nằm trong nhóm. Một đặc vụ đến gần và thì thầm với chỉ huy. Ông gật đầu, rồi nhìn về phía Hạo.

> “Lý Hạo, cậu sẽ có người huấn luyện riêng. Đi theo họ.”

---

Cùng lúc đó...

Tại một khu vực cách biệt trong căn cứ, Lý Hạo bước vào một phòng tập truyền thống kiểu Nhật, nền gỗ thơm mùi gỗ mun. Giữa căn phòng, một ông lão tóc bạc đứng thẳng như kiếm, ánh mắt như xuyên qua người đối diện.

> “Ta là Takeda Genzō – từng là người cuối cùng được phong Kiếm Sư tại Nhật Bản, giờ ta là người chỉ điểm cho thanh kiếm số 0. Ta đã xem đoạn video chiến đấu của cậu… và thất vọng.”

Lý Hạo hơi sửng sốt.

> “Cậu dùng nó như một thanh sắt cùn. Kiếm Nhật là tinh thần, không phải công cụ. Nếu cậu không thể khiến nó hát lên trong từng đường chém… thì hãy trả lại nó cho ta.”

Lý Hạo siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt kiên định.

> “Vậy… xin hãy dạy tôi.”

Genzō mỉm cười nhẹ.

> “Tốt. Từ hôm nay, ta sẽ khiến cậu trở thành thanh kiếm mạnh nhất của nhân loại.”