Phần Còn Lại

Sau lời khen dành cho Lý Hạo, không khí trong phòng họp trở nên lắng dịu. Vị chỉ huy nhìn quanh một lượt rồi trầm giọng:

— Tiếp tục phần giới thiệu. Những người còn lại, từng người một.

Người đầu tiên đứng dậy. Đó là một người đàn ông cao lớn, làn da ngăm, vết sẹo dài trên cổ tay trái vẫn còn mờ mờ lộ ra dưới ống tay áo cuộn.

— Tên tôi là Trương Dực, 28 tuổi. Cựu đặc nhiệm bộ binh. Đã từng tham gia chiến dịch tiêu diệt ổ dịch đầu tiên ở Thiểm Tây. Tôi không giỏi nói chuyện, nhưng giết zombie thì tôi làm tốt.

Ánh mắt anh ta lạnh lùng, sắc như dao. Không ai nghi ngờ sức mạnh của người đàn ông này.

Người thứ hai đứng lên. Là một cô gái, mái tóc buộc cao, ánh mắt sắc sảo.

— Tống Linh, 25 tuổi. Cựu kỹ sư cơ điện. Mất toàn bộ gia đình trong trận tràn zombie ở Tứ Xuyên. Tôi không mạnh về chiến đấu, nhưng tôi sửa mọi thứ. Và tôi ghét zombie đến tận xương tủy.

Cô ngồi xuống, ánh mắt liếc sang Lý Hạo một cái, khó đoán.

Người thứ ba: một chàng trai có vóc dáng bình thường, đôi mắt lại cực kỳ sắc bén.

— Tôi là Phan Trí, 22 tuổi. Học sinh y khoa năm cuối. Khi đại dịch xảy ra, tôi tình nguyện ở lại bệnh viện để điều trị người nhiễm. Sau đó, tất cả đều chết, trừ tôi. Giờ, tôi chiến đấu để hiểu vì sao tôi còn sống.

Cả căn phòng lại im lặng trong vài giây.

Người tiếp theo là một người đàn ông lớn tuổi nhất trong đội. Giọng trầm nhưng đầy trọng lượng:

— Diệp Minh, 40 tuổi. Cựu sĩ quan kỹ thuật cao cấp trong quân đội. Tôi không cần nói gì thêm — tôi ở đây vì tôi muốn chiến đấu cho con gái tôi… dù cháu đã không còn trên đời.

Mọi ánh mắt đều khẽ cúi đầu.

Người thứ năm — một cô gái nhỏ nhắn, gương mặt có vẻ nhút nhát nhưng ánh mắt lại kiên định:

— Em là Lưu Dao, 19 tuổi. Học võ từ nhỏ, từng giành giải quốc gia về kiếm đạo. Ba mẹ em mất trong lúc chạy trốn, em bị kẹt lại cùng một nhóm người suốt 3 tháng, chính em giết những người đã biến thành zombie. Giờ, em ở đây để không phải bỏ chạy nữa.

Cuối cùng là một người có vẻ ngoài rất bình thường, thậm chí hơi vụng về, đang gãi đầu khi đứng lên.

— À… tôi là Ngô Bằng, 30 tuổi. Từng làm đầu bếp. Không biết vì sao tôi được chọn, nhưng tôi ném dao khá chuẩn… và nhanh chân nữa. Hy vọng tôi sẽ không chết sớm…

Cả đội bật cười nhẹ, phá vỡ không khí căng thẳng suốt buổi họp.

Chỉ huy gật đầu:

— Tốt. Giờ các cậu đã biết nhau là ai. Từ giờ trở đi, sống hay chết, tất cả phụ thuộc vào nhau. Đội 0… chính thức được công nhận là đơn vị phản ứng đặc biệt cao nhất trong hệ thống phòng thủ quốc gia.

Không ai nói gì. Nhưng trong lòng mỗi người, ngọn lửa nhỏ bắt đầu được nhóm lên.

Và thế là… bảy cái tên — bảy con người còn sống sót — chính thức bước vào vai trò tiên phong của nhân loại trong thời đại tận thế.