Tôi Tên Là Lý Hạo

Phòng họp của Đội 0 nằm sâu trong lòng đất, được bao bọc bởi các lớp thép và bê tông đặc biệt — nơi đây không lọt ra ngoài bất kỳ tín hiệu nào, hoàn toàn biệt lập.

Bảy chiếc ghế được đặt thành hình vòng cung trước một màn hình lớn đang tắt. Lý Hạo bước vào, thấy sáu người còn lại đã có mặt. Họ đều quay lại nhìn anh, ánh mắt lạ lẫm lẫn đánh giá.

Một sĩ quan mặc quân phục màu đen tiến lên, giọng trầm ổn vang vọng khắp căn phòng.

— Bắt đầu phần giới thiệu. Đội 0 tuy chỉ có bảy người, nhưng mỗi người đều phải là trụ cột. Biết rõ đồng đội là bước đầu tiên của sự sống còn.

Từng người bắt đầu giới thiệu tên, độ tuổi, kỹ năng… Đa phần là cựu quân nhân hoặc người từng sống sót sau nhiều lần chạm mặt zombie.

Đến lượt cuối cùng, người sĩ quan gật đầu ra hiệu.

Lý Hạo đứng dậy, giọng trầm nhưng rõ ràng:

— Tôi tên là… Lý Hạo. 18 tuổi. Trước khi tham gia đội, tôi chỉ là một học sinh cấp 3. Nhưng giờ, tôi sẵn sàng chiến đấu đến cùng.

Cả phòng họp thoáng chốc rơi vào im lặng.

Một người trong đội không kìm được thì thầm:

— Mười tám? Cậu mới chỉ học sinh thôi sao…?

Một người khác nhướng mày:

— Không thể tin được… người chém gục con quái tốc độ kia là cậu?

Chính sĩ quan chỉ huy cũng hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt ông nhanh chóng trở lại nghiêm nghị. Ông gật đầu chậm rãi:

— Lý Hạo, cậu đã làm rất tốt. Con zombie mà cậu mang về có cấu trúc gene đột biến cực hiếm, chuyên biệt về tốc độ — nó sẽ trở thành mẫu nghiên cứu cực kỳ quan trọng. Nếu không có cậu, chưa chắc chúng ta đã có được nó.

Lý Hạo chỉ cúi đầu, không đáp.

Ông tiếp lời:

— Với tư chất thể chất và tinh thần của cậu, tôi tin rằng nếu tiếp tục phát triển, cậu sẽ là mũi nhọn đầu tiên mà Đội 0 có thể dựa vào.

Không khí trong phòng dường như thay đổi.

Các thành viên khác nhìn Lý Hạo bằng con mắt khác — không còn là nghi ngờ hay thờ ơ, mà là sự tôn trọng lặng lẽ.

Cánh cửa cho một đội ngũ thực sự… đang dần hé mở.