Con Thú Ấy Điên Rồi - Quyết Chết Đóng Cửa Thành

ẦM!!!

Một tiếng gầm vang lên từ nơi con zombie biến dị vừa bị hạ sát. Âm thanh vang vọng khắp những dãy nhà mục nát, như một tiếng trống trận... như một lời thách thức.

Và... chúng nghe thấy.

Từ mọi ngóc ngách, mọi khe hẻm, mọi miệng cống, mọi cửa sổ vỡ — zombie túa ra.

1.000... 2.000... 5.000...

Cả một đàn. Một biển xác sống.

Chúng gào lên — không còn là âm thanh — mà là nỗi kinh hoàng bằng máu thịt.

---

Lý Hạo không chạy.

Cậu chỉ siết lại thanh kiếm.

> "Nếu để đàn này tràn ra khỏi thành... sẽ không ai sống sót."

> "Phải đóng cổng thành."

Cổng thành nằm ở hướng Bắc — cách cậu gần 700 mét, phải băng qua quảng trường chính đầy xe hỏng và đổ nát.

Không thể đánh hết.

Không thể lùi.

Chỉ có thể... chém xuyên.

---

> Trong đầu anh như vang lên tiếng hò réo của gene trội chúng sục sôi như sự khát máu của bầy zombie

Phập!

Một luồng điện chạy dọc sống lưng. Toàn thân Lý Hạo nóng bừng như lửa, mạch máu nổi lên dưới da như những dây thép đỏ.

Rồi cậu… lao đi.

---

Vút! Vút! Vút!

Từng bước chân nhẹ như gió nhưng lực nổ như sấm. Mỗi lần tiếp đất, mặt đường rạn ra, sỏi bay tung tóe.

Zombie từ hai bên nhào tới, tay vung móng, răng nhe dài như nanh sói.

> Soạt!

Một cái đầu rơi.

> Phập!

Một thân xác vỡ đôi.

> Xoẹt!

Lý Hạo chém liên tục, không dừng, không nghĩ.

Mỗi nhát kiếm là một mạng, mỗi cú xoay người là một trận máu tung.

Nhưng số lượng không giảm. Chúng cứ thế... lao tới.

---

500 mét...

Một con biến dị cấp 2 bám trần nhà, lao xuống — móng vuốt xoáy như khoan.

Cạch! — Lý Hạo gạt kiếm ngang, tia lửa tóe ra từ kim loại và xương.

Một đòn phản kích lật ngược — và thân xác nó bị bổ thành hai phần rơi xuống dưới chân.

---

200 mét...

Lý Hạo thở dốc, máu đã loang trên giáp, nhưng mắt vẫn sáng rực.

Đám zombie như một cơn sóng thần – không dừng lại, không biết mệt, không biết chết.

---

50 mét…

Cổng thành kia rồi.

Một cổng sắt khổng lồ, đang mở toang, rỉ sét, chực chờ sụp đổ.

> “Nếu không đóng lại, đội bạn phía sau sẽ chết trước khi vào đến trung tâm.”

---

10 mét…

5 mét…

RẦM!

Lý Hạo lao đến, đạp mạnh vào cần gạt, bật tung hệ thống khóa cơ học, rồi kéo cần đóng cổng.

Cánh cổng bắt đầu khép lại… chậm rãi… chậm rãi…

---

NHƯNG ZOMBIE ĐÃ LAO TỚI!!!

Lý Hạo quay ngược người – đứng chắn ngay chính giữa khe cửa chưa khép kín.

> Một hàng trăm con đang lao đến...

> Nếu chúng chen vào lúc này, mọi công sức đều vô nghĩa.

---

CẬU HÍT MỘT HƠI THẬT SÂU.

Kéo thanh kiếm lên cao.

> “Ta sẽ... giữ cửa.”

Thanh kiếm sáng rực!

Gen đột biến như đang ngấu nghiến từng tế bào trong anh

---

> Một bóng người đơn độc, đứng giữa cổng thành đang khép lại, đối đầu với cả ngàn xác sống – thanh kiếm bừng cháy trong tay, máu đỏ nhuộm gió đêm – và tiếng gầm vang lên như tiếng trống trận:

“Tới đây đi... Lũ súc sinh!”