Bóng tối chưa tan, nhưng thành phố chết đã bắt đầu trở mình.
Từng dãy nhà cũ kĩ run lên khe khẽ như có thứ gì đang bò qua mái ngói. Dưới mặt đất, tiếng cào cấu, gầm gừ dần dần rõ hơn.
Lý Hạo đứng dậy.
Thanh kiếm khẽ rung — giống như kêu gọi.
Cậu từ tầng thượng nhìn xuống, bóng dáng nhỏ gầy trong quân phục bó sát, nhưng ánh mắt lại sắc như lưỡi đao mài năm tháng.
Không nói một lời, cậu nhảy thẳng xuống từ tầng bốn.
Phập!
Cậu cắm kiếm xuống bức tường bên cạnh, dùng nó làm trụ để giảm tốc — trượt thẳng xuống đất như một bóng ma, không phát ra tiếng động.
Ngay khi bàn chân chạm đất, ba con zombie đã nhào tới từ góc hẻm.
Bản năng của chúng quá nhanh. Nhưng… người còn nhanh hơn.
> Xoẹt!
Chỉ một nhịp thở, lưỡi kiếm chém vòng cung từ dưới lên, ánh thép vẽ một vệt sáng lượn cong như cánh chim đêm.
Ba cái đầu rơi xuống.
Không kịp kêu. Không kịp hiểu.
---
“Chậm quá.” – Lý Hạo thì thầm.
Cậu không hề vui. Vì đây không phải thách thức.
---
Rầm!
Từ xa vang lên tiếng đổ sập.
Hệ thống cảm ứng tích hợp trong tai nghe báo hiệu:
[Cảnh báo: Biến dị cấp 2 phát hiện – tốc độ cao – khu vực lân cận.]
Lý Hạo xoay người, kiếm trong tay tự động chuyển về tư thế trung đẳng của kiếm đạo Nhật – Chūdan-no-kamae, đầu kiếm chĩa thẳng, mắt không chớp.
Vù!
Nó đến.
Một thứ hình người, dài, gầy, tay móng vuốt, tốc độ như gió, lao ra từ đống đổ nát.
Trong khoảnh khắc…
Lý Hạo không né, không phòng thủ.
Chỉ tiến thêm nửa bước.
Chém.
Một nhát ngang bụng — chém tới tận cột sống — không hoa mỹ, không thừa động tác.
> “Iaijutsu.”
Kiếm pháp chớp nhoáng của Nhật — rút ra là giết.
Con quái rú lên, nhưng nó đã chậm hơn tốc độ di chuyển của kiếm và bản năng.
Phập!
Nó đổ gục.
Máu bắn lên mặt Lý Hạo.
Cậu… cười nhạt.
---
Nhưng… chưa hết.
Gen trong người Lý Hạo khẽ rung.
Thanh kiếm đổi màu.
Từ đen xám chuyển dần sang xanh lam sẫm ánh tím – như có năng lượng luân chuyển bên trong.
> "Kích hoạt tạm thời — tầng 1."
Hệ thống trong chip báo.
---
“Hay lắm…”
Lý Hạo khẽ nói, đưa thanh kiếm lên cao.
“Vậy chiến thật sự... bắt đầu từ đây.”