Sau những ngày chém giết không ngừng nghỉ, đội 0 cuối cùng cũng được phép nghỉ ngơi.
Đêm ấy, trong khu nhà tạm được xây dựng riêng cho các chiến binh gen tại Bắc Kinh, cả bảy người lần lượt tụ họp trong một phòng họp nhỏ – không có lính gác, không có cấp trên, chỉ có họ, những người đã cùng nhau đặt cược mạng sống vào một tờ giấy thử nghiệm.
Ngô Bằng là người lên tiếng trước, giọng điệu vẫn cợt nhả như thường:
> “Tôi không tin nổi là mình vẫn còn sống để ăn cơm tối nay đấy.”
Lưu Dao cười nhẹ:
> “Anh nên cảm ơn đội trưởng mới đúng.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lý Hạo, người lúc này đang ngồi dựa lưng vào tường, tay vẫn ôm thanh kiếm quen thuộc. Không ai nói ra, nhưng tất cả đều biết – nếu không có Lý Hạo, cánh cổng thành đó đã không được đóng lại.
Tống Linh đập tay xuống bàn:
> “Một mình quét sạch cả đàn zombie biến dị loại ba… Nói thật, tôi còn tưởng đó là tuyên truyền khi nghe báo cáo ban đầu.”
Phan Trí, với vẻ trầm lặng vốn có, chỉ gật đầu:
> “Không ai có thể làm được điều đó nếu không phải là quái vật… hoặc một chiến binh gen đã đạt giới hạn đỉnh cao.”
Không khí bắt đầu trầm xuống. Không phải vì sợ hãi, mà vì tất cả đều biết: họ đã thực sự thay đổi.
Sau cùng, Trương Dực khẽ nói, giọng như tự thì thầm:
> “Tôi không hối hận… khi đã ký vào đơn ấy.”
Mọi người im lặng vài giây, rồi cùng nhau cười – nhẹ nhàng mà đầy sức nặng. Bởi vì ai cũng biết, nếu ngày ấy không ký, giờ này họ có thể đã là những cái xác không đầu nằm đâu đó bên ngoài tường thành.
Ngay khi không khí vừa bắt đầu ấm lên, một sĩ quan quân đội gõ cửa và bước vào, gương mặt nghiêm nghị:
> “Đội 0, tập hợp ngay tại khu quản lý trung tâm. Có việc quan trọng cần các anh.”
Cả đội lập tức đứng dậy. Đêm nghỉ ngơi của họ… chính thức kết thúc