Những Người Hùng Của Chúng Ta

Phòng họp cấp cao của khu quản lý trung tâm Bắc Kinh – nơi chỉ dành cho các cuộc họp chiến lược quan trọng nhất – hôm nay bỗng trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.

Hai vị tướng cấp cao đang đứng cạnh bản đồ hologram lớn giữa phòng. Trên đó hiển thị rõ 12 thành trì cùng các tuyến phòng thủ, các vùng đỏ vẫn còn tranh chấp và thống kê về số lượng zombie còn sót lại trên cả nước.

Một trong hai người, tướng Tôn – đầu đã điểm bạc nhưng ánh mắt vẫn sắc như dao – chống tay lên bàn, trầm giọng nói:

> “Chúng ta vẫn còn thiếu một quân bài đủ mạnh để tạo thế cân bằng lâu dài. Các đội chiến binh gen F1 tuy mạnh, nhưng vẫn cần thời gian huấn luyện và kiểm chứng thực chiến…”

Vị còn lại, tướng Ngụy – tuổi trẻ hơn, tính tình cởi mở – gật đầu đồng tình, nhưng chưa kịp lên tiếng thì cánh cửa lớn mở ra.

Cả đội 0 bước vào – đầy đủ bảy người.

Ngay khi nhìn thấy họ, tướng Ngụy lập tức đứng dậy, đôi mắt ánh lên sự phấn khích không giấu nổi. Ông bước nhanh tới, không chút do dự mà chìa tay ra bắt lấy tay Lý Hạo, rồi lần lượt từng người.

> “Tôi đã mong chờ được gặp các cậu – những người hùng đầu tiên của đất nước chúng ta sau tận thế!”

Ông đập mạnh xuống bàn:

> “Thật may mắn khi ngày ấy chúng tôi chọn đúng các cậu! Khi mọi thứ còn hỗn loạn, các cậu là người duy nhất dám đứng lên!”

Không kém cạnh, tướng Tôn dù nghiêm nghị vẫn khẽ mỉm cười. Ông cất tiếng, giọng vang vọng khắp phòng:

> “Chúng tôi không gọi các cậu đến chỉ để cảm ơn. Chúng tôi có một món quà – không, là một niềm tin trao gửi.”

Ông bấm nhẹ trên thiết bị, màn hình lớn chuyển sang hình ảnh: một bộ giáp đen bóng, lấp lánh ánh đỏ – từng đường vân hiện lên rõ ràng như được khắc bằng máu và lửa.

> “Bảy bộ giáp, chế tạo riêng cho đội 0, từ lõi đỏ loại ba – loại vật chất chỉ sinh ra từ những sinh thể biến dị cấp cao nhất.”

Không khí trong phòng như lặng đi một nhịp.

Có lẽ những người hùng của chúng ta không thể tin các lãnh đạo cao cấp lại có thể ồn ào đến vậy.