Phần Thưởng Sứng Đáng

Sau khi rời khỏi phòng họp, đội 0 được một sĩ quan cao cấp dẫn vào khu vực tuyệt mật – nơi đặt xưởng nghiên cứu vũ khí gen tại tầng ngầm của khu quản lý thành trì Bắc Kinh.

Hàng loạt cánh cửa hợp kim mở ra bằng dấu vân tay sinh trắc và quét võng mạc. Từng lớp bảo mật một khiến ai nấy trong đội đều hiểu: nơi này không dành cho người thường.

Cuối cùng, khi cánh cửa thép cuối cùng mở ra, bảy bộ giáp được đặt trên bục cao, mỗi bộ tỏa ra ánh sáng đỏ lạnh lẽo – kiêu hãnh như chính những kẻ đã bước ra khỏi đống xác zombie không một vết xước.

Cán bộ kỹ thuật giới thiệu:

> “Đây là thành quả từ hơn 4.000 siêu lõi loại ba và gần 70.000 lõi khác. Chúng tôi đã rút gọn công nghệ gen tương thích để phù hợp với từng thông số sinh học của các bạn. Chúng không chỉ là giáp… mà là sự kế thừa sức mạnh của cả một dân tộc.”

Từng người bước tới, ánh mắt không ai giấu nổi sự háo hức.

Diệp Minh – người vốn trầm tính nhất – cũng khẽ cảm thán:

> “Cứ như… chúng ta đang mặc lấy hy vọng của nhân loại.”

Lý Hạo chạm tay vào giáp của mình. Chất kim loại sống nhẹ nhàng bao lấy cơ thể cậu như dòng nước. Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm nhận rõ ràng:

Trái tim đang đập cùng nhịp với một thứ gì đó – lớn hơn chính bản thân cậu.

Tống Linh bật cười:

> “Tôi sẵn sàng thử nó… bằng máu của lũ zombie.”

Lưu Dao vuốt nhẹ phần vai áo giáp:

> “Không còn là những đứa trẻ tình nguyện thí nghiệm nữa rồi… Giờ thì chúng ta là người mở đường thật sự.”

Trong không gian phản chiếu ánh kim đỏ rực, bảy người – bảy bộ giáp – đứng lặng vài giây trước gương.

Không cần nói ra, ai cũng biết:

Trận chiến tiếp theo sẽ không còn là giành lại, mà là tiến lên.