Căn phòng nghỉ tầng 9 của khu huấn luyện trung tâm – Bắc Kinh.
Một chiếc radio cũ kỹ đang phát ra tiếng rè rè… rồi giọng đọc trầm khàn vang lên:
> “...Sáng nay, chính phủ Hungary tuyên bố tan rã. Kiev thất thủ. Các vùng phía nam Nam Mỹ đã bị bỏ rơi. Toàn bộ lục địa châu Âu chỉ còn ba điểm phát sóng...”
Không gian im ắng đến nghẹt thở.
Lý Hạo, Trương Dực, Lưu Dao, Phan Trí và Tống Linh – năm người của đội 0 – ngồi quanh một bàn gỗ nhỏ. Họ không nói gì. Mỗi chữ vang lên từ chiếc radio đều như đập vào lòng.
Trương Dực rít một hơi thuốc, thở ra làn khói trắng dày đặc.
“Thế giới này… sắp thật sự xong rồi.”
Lưu Dao siết chặt thanh kiếm đang lau dở.
“Không ngờ, chỉ trong chưa đầy một năm...”
Phan Trí gật đầu, ánh mắt phức tạp: “Tụi mình đang đứng trong phần may mắn nhất của thế giới.”
Hình ảnh từ màn hình tivi treo ở góc phòng chuyển tiếp – bản tin khẩn phát đồng thời. Cả năm người im lặng nhìn.
> “...Dân số thế giới hiện còn hơn 1,02 tỷ người. Ước tính 93% vùng lãnh thổ toàn cầu đã mất quyền kiểm soát. Tại Nhật Bản, hàng triệu người chen chúc chạy về phía Hokkaido. Ở Canada, chính phủ chỉ còn lại một vùng đóng băng ở phía bắc. Mỹ chính thức chia thành bốn khu tự trị vũ trang…”
“Tại châu Phi, zombie đã hợp thành từng cụm sinh thái, một số loại biến dị đang có dấu hiệu phân tầng lãnh địa...”
Cảnh quay chuyển ra quảng trường trung tâm thành Bắc Kinh.
Màn hình LED khổng lồ đang chiếu lại hình ảnh bạo loạn ở châu Âu, trẻ con gào khóc, người lớn quỳ gối ôm người thân chết lạnh trong tuyết, người dân tranh giành từng hộp thực phẩm rơi vãi từ máy bay thả hàng thất bại.
Dưới chân màn hình, người dân Bắc Kinh tụ tập theo dõi. Có người lặng lẽ lau nước mắt, có người ôm con chặt hơn, cũng có người quay lưng đi, không dám nhìn nữa.
Một người đàn ông già khụ khịt mũi, khẽ thì thầm:
“May là mình sinh ra ở đây… Nếu là bên kia…”
Một cô gái trẻ đứng gần đấy lắc đầu, giọng thẫn thờ:
“Nhưng nếu zombie tiếp tục tiến hóa… Trung Quốc cũng không tránh khỏi.”
Không khí nặng nề như bầu trời xám xịt trước cơn giông.
Tòa nhà cao nhất trung tâm thành phố – khu chỉ huy quân sự Bắc Kinh – đèn vẫn sáng. Tín hiệu vẫn còn. Lực lượng vẫn đang huấn luyện.
Nhưng không ai biết, bao lâu nữa, ánh sáng này sẽ kéo dài được?