Mệnh Lệnh Mới

Buổi sáng ngày thứ hai sau khi cắm trại trên tầng thượng tòa nhà cao hai mươi tầng, cả nhóm vừa dùng bữa xong thì một chiếc drone quân sự nhẹ nhàng hạ xuống, mang theo hộp truyền tin màu đen in dấu hiệu của Quân khu Trung ương.

Tín hiệu vừa kết nối, giọng nói quen thuộc của Chỉ huy cấp cao Diêu Trường vang lên, trầm ổn mà nghiêm nghị:

> “Đội 0, nghe rõ. Nhiệm vụ thay đổi.”

Mọi người lập tức đứng nghiêm, ánh mắt nghiêm túc.

> “Qua thiết bị quét sinh học và tín hiệu từ các drone trinh sát tự động, chúng tôi đã xác nhận sự tồn tại của ba cá thể biến dị mới trong vùng cam – chưa từng được ghi nhận trước đó.”

> “Đồng thời, phòng nghiên cứu ở Nam Xuyên đã báo cáo một vài đột phá: các mẫu mô từ thể biến dị cấp cao có khả năng phản ứng với các tác nhân sinh học, có thể là chìa khóa để phát triển thuốc ức chế hoặc thậm chí... cứu nhân loại.”

Không khí nặng nề hẳn. Ngay cả Trương Dực cũng cau mày, Lưu Dao nắm chặt chuôi kiếm trong vô thức.

> “Vì vậy, quân đội yêu cầu các cậu... dọn sạch vùng cam.”

Giọng của Diêu Trường trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

> “Không chỉ quét sạch zombie. Mà phải tìm – xác định – thu thập hoặc tiêu diệt những thể biến dị chưa rõ chủng loại, ghi lại mọi đặc điểm, và bảo đảm an toàn cho thiết bị nghiên cứu tự động sắp triển khai sau.”

> “Khu vực này được xếp loại Vô Vùng Nguy Hiểm – cấp độ đỏ đậm, có khả năng là vùng thử nghiệm thất bại trước kia, hoặc nơi tập trung đột biến gene mạnh mẽ nhất.”

Một khoảng lặng nặng nề bao trùm.

Lý Hạo hít sâu một hơi. Cậu quay sang các đồng đội, ánh mắt từng người đều đã sắc lạnh lại.

Không ai lên tiếng từ chối. Không ai hỏi lại.

> “Đã rõ.” – Lý Hạo trả lời.

Drone quay đầu bay đi, để lại những tiếng gió hú trên tầng thượng cao ngất trời.

Đội 0 nhìn nhau – không ai nói ra, nhưng đều hiểu rằng:

Chuyến đi này có thể là bước cuối cùng trước khi nhân loại chuyển sang một giai đoạn mới. Hoặc là ánh sáng... hoặc là vực thẳm.