Trong một góc rừng sâu sau núi Thần Viện, Vân Thiên Hà khoanh chân ngồi giữa mỏm đá, thác nước đổ ầm ầm sau lưng khiến không khí quanh người lạnh buốt. Dưới áp lực nặng nề đó, hắn vận chuyển 《Chi Kết》, từng tia linh lực theo chu thiên dẫn nhập khắp kinh mạch, va chạm, kích phát từng huyệt đạo ngủ quên – bắt đầu giai đoạn Khai Khiếu.
> “Nhiệm vụ hệ thống: Tu luyện hoàn tất giai đoạn Khai Khiếu – tụ đủ linh lực dẫn nhập đan điền.”
Linh khí từ ngọc phù hệ thống ban cho cùng với lực lượng từ Ngọc Lộ Tâm Hàn tàn lưu giúp hắn dễ dàng cảm ứng linh khí trời đất, mở ra bảy khiếu trọng yếu. Hắn lại tiếp tục tụ linh: dẫn linh khí ngưng tụ thành một quầng sáng nhàn nhạt nơi đan điền – sơ hình của Linh Hải bắt đầu thành hình.
🌟 [Hệ thống hoàn thành nhiệm vụ: Khai Khiếu - Tụ Linh]
> 🎁 Thưởng: +1 Tiểu đan điền khí hải, +10 Cảm Tri, +10 Trí Lực
Chỉ số nhân vật cập nhật:
Cảnh giới:
Luyện Cốt Cảnh – Ngũ đoạn trung kỳ
Ngũ Hành Cảnh - Lục đoạn sơ kỳ
Sức Mạnh : 90
Thể Lực : 88
Cảm Trí : 96 + 10
Nhanh Nhẹn: 75
Trí Lực : 102 + 10
Võ Hồn: Băng Giác Hàn Long (Sơ Kỳ)
Hồn kỹ: 《Chi Kết》 (sơ ngộ), Tam Muội Chân Hỏa (định hoả dạng)
Đặc hiệu: Hệ thống Thôn Phệ, Hồn Giác Linh Thức (ẩn)
Khi đang trên đường trở về từ rừng sau núi, trời vừa nhá nhem tối, hắn bất ngờ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Bên một gốc cây già là một lão ăn mày áo rách, tóc tai bù xù đang vừa uống rượu vừa lẩm bẩm hát.
"Thằng nhóc kia... tránh đường lão đây ngồi ngắm trăng..." – giọng ông khàn khàn nhưng ánh mắt lóe sáng sắc bén.
Vân Thiên Hà hơi cau mày, nhưng lễ độ nói: "Tiền bối nếu muốn chỗ này, vãn bối tránh sang bên."
Lão cười khẩy, tay vung lên — rượu văng khắp nơi nhưng không hề dính lên người Vân Thiên Hà, tựa như bị linh lực chặn lại.
"Ồ? Tiểu tử không tầm thường. Có khí tức... Hỗn Nguyên Chi Lực?"
Lão ăn mày nhíu mày rồi cười ha hả, "Vân gia, Chi Kết, cả Tam Muội Chân Hoả – ngươi thú vị hơn ta nghĩ đấy."
Vân Thiên Hà giật mình, ánh mắt nghiêm trọng hơn. "Tiền bối là người phương nào?"
"Ta à?" – lão ngửa cổ uống một hơi rồi đáp mơ hồ – "Năm xưa từng là khách quen của Thiên Đô Thần Viện, chỉ tiếc là ngứa tay đánh gãy xương chân một vị trưởng lão, nên giờ ăn mày cũng không yên..."
Sau vài câu qua lại, lão bất ngờ tung ra một câu:
> "Tiểu tử, nếu có một ngày bị dồn ép đến chân tường, cứ đến Đoạn Hồn Nhai sau núi, đập ba chén rượu xuống đất, gọi 'lão quỷ Tửu Hồn' ba lần."
Rồi chẳng nói thêm, lão quay lưng bước đi, lảo đảo mà bóng lưng mơ hồ, chỉ một bước đã tan vào sương chiều.
Khi trở về khách xá trong khu ngoại viện, hắn bèn hỏi Trương Đại Sơn, Diệp Linh và vài tân sinh khác:
"Thiên Đô Thần Viện từng có vị trưởng lão nào kỳ lạ, say xỉn, nhưng thực lực sâu không lường được không?"
Diệp Linh suy nghĩ rồi đáp:
"Ta từng nghe kể, mấy chục năm trước có một vị gọi là Tửu Hồn chân nhân, luyện một loại ‘Tửu Linh Quyết’, lấy rượu làm dẫn, lấy men say hóa kiếm. Một mình đấu ngang ba trưởng lão nội viện, nhưng sau đó bị đưa vào danh sách 'ẩn quy trưởng lão', không ai biết còn sống hay đã chết."
Trương Đại Sơn gãi đầu: "Chắc ông ấy vẫn còn sống đấy, ta từng thấy một bầu rượu bay lơ lửng trên trời gần hồ Linh Lung mấy hôm trước."
Tảng sáng hôm sau, Vân Thiên Hà một lần nữa quay trở lại hậu sơn, nơi ánh sương còn vương trên lá, tiếng thác đổ xa xa, và bên dưới gốc tùng già—lão ăn mày lại nằm gác chân ngủ say, một vò rượu trống rỗng lăn lóc bên cạnh.
Lão mở mắt ngay khi Vân Thiên Hà bước tới, không cần mở miệng, ánh mắt ấy như đã hiểu hết.
“Ngươi tới rồi. Ngồi đi, không cần khách sáo. Trước tiên, hãy học cách... say.”
“Say?” – Vân Thiên Hà ngẩn người.
“Say mà không loạn, mê mà không loạn tâm—đó là cảnh giới cần có khi ngươi tu luyện công pháp lấy ‘tâm’ làm gốc.”
Lão vung tay, một vò rượu âm linh bay ra, quanh quẩn hương thảo dược và linh khí.
“Uống, dẫn khí bằng rượu. Rượu không chỉ là chất kích, mà là dẫn dược. Uống sâu vào, cảm nhận sự chuyển hóa.
Sau ba ngụm, Vân Thiên Hà cảm thấy cơ thể như bốc cháy, nhưng không đau đớn—mà như có dòng nước ấm uốn lượn qua từng huyệt đạo, kích thích tiềm năng ẩn sâu.
Lão chỉ điểm: “Tâm pháp chân chính không chỉ dẫn linh khí, mà còn dẫn tình cảm, ký ức, ý niệm. Rượu – chính là vật dẫn gợi tâm. Nếu ngươi không làm chủ được tâm, tất thành ma.”
Vân Thiên Hà vận chuyển chân khí theo chỉ dẫn—linh lực lưu chuyển hòa cùng hơi rượu, một luồng ý niệm như kiếm quang chớp lóe nơi đan điền, hình thành mầm mống đầu tiên của một loại công pháp cảm niệm.
Sau một canh giờ, hắn mở mắt, ánh mắt sáng hơn, nhưng không còn nóng nảy như lửa, mà có phần thâm thúy hơn, như ánh trăng lặng lẽ soi đáy hồ.
Hắn cúi đầu, hành lễ:
“Vãn bối cảm kích đại ân. Xin hỏi tôn tính đại danh?”
Lão ngồi im, nhấp ngụm cuối từ vò rượu, ngẩng đầu nhìn trời, giọng trầm đi:
“Ta từng có tên, từng mang danh ‘Tửu Hồn Chân Nhân’... Nhưng thế sự thay đổi, hôm nay chỉ còn là lão già thất thế.”
“Ba mươi năm trước, Hồ Suy Vong mở ra lần thứ bảy. Bên trong có di tích ‘Thái Cổ Yêu Linh Cung’, vô số thế lực lớn kéo đến tranh đoạt. Ta, khi đó còn là trưởng lão nội môn Thiên Đô Thần Viện, dẫn mười hai đệ tử tinh anh vào.”
Giọng lão chậm dần, như đang nhai lại từng giọt máu đọng:
“Chúng ta gặp Huyết Nguyệt Giáo, Thiên Âm Động, và... phản bội đến từ ngay trong Thần Viện.”
“Mười hai đệ tử... mười một người chết, một bị phản bội. Chỉ còn ta trở về. Nhưng không ai nghe ta, không ai tin ta. Họ nói ta điên... vì say.”
Lão bật cười, tiếng cười như rượu cũ – cay đắng và cô liêu.
“Ngươi biết không, Hồ Suy Vong—không phải vì hồ đó từng cạn khô... mà vì mỗi lần mở ra, luôn có một nhóm người bị ‘quên lãng’.”
“Tiểu tử, tu luyện không chỉ là tăng cảnh giới, mà còn phải giữ được ‘tâm’. Hãy nhớ—đừng bao giờ quay lưng với đồng môn khi họ cần nhất.”
“Lão ăn mày ta không còn gì để dạy, nhưng nếu có duyên, ngươi sẽ biết tại sao ta vẫn chờ ở đây.”
Lão rút từ ngực ra một mảnh ngọc vỡ, khắc hoa văn cổ xưa, khẽ đưa:
“Giữ lấy. Khi Hồ Suy Vong mở lại... có lẽ ngươi sẽ cần.”
Vân Thiên Hà đón lấy, lòng trầm xuống như đá rơi đáy hồ. Hắn hiểu, người trước mặt—là một người từng đứng ở đỉnh cao, nhưng bị thời đại vứt bỏ.
“Tiền bối... ta sẽ không quên hôm nay.”
Giữa lòng sơn cốc vắng vẻ, nơi dòng suối lạnh như băng chảy róc rách xuyên qua những tảng đá phủ rêu xanh, Vân Thiên Hà khẽ cúi đầu thi lễ lần nữa trước lão nhân thần bí.
Lão khoát tay:
> “Tuổi còn trẻ mà đã biết kính trên nhường dưới, tâm khí không kiêu căng – hiếm thấy, hiếm thấy... Được rồi, nếu còn điều gì chưa hiểu trong phần Khai Khiếu Quy Nguyên Kinh, cứ quay lại đây tìm lão phu.”
Vân Thiên Hà ôm quyền cảm tạ, trong lòng cảm kích vô vàn. Sau cuộc trò chuyện hôm đó, hắn quay về nơi cư trú trong Thiên Đô Thần Viện, lập tức bắt tay vào luyện tập phần công pháp mới được truyền.
Ban ngày, hắn tu luyện bên thác nước – để thân thể chịu dày vò rèn giũa trong áp lực thuần túy của nước chảy. Ban đêm, hắn nhập định trong trận pháp nhỏ tự dựng lên từ ngọc phù, dẫn linh khí vào từng khiếu huyệt. Những điểm sáng linh lực dần tụ lại quanh cơ thể hắn, kết thành một quầng sáng lờ mờ ẩn hiện.
Ngày qua ngày, hắn bắt đầu thường xuyên quay lại khe suối nhỏ nơi gặp lão nhân thần bí. Lão tuy luôn miệng xưng là "chẳng có gì để dạy", nhưng mỗi lần nói chuyện đều vô tình hé mở đạo lý sâu xa của tu luyện.
Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn phủ đỏ cả bầu trời, lão rót một bầu rượu ngọc, lặng lẽ ngắm mây trời, rồi nói không đầu không đuôi:
> “Tiểu tử... nếu lão phu nói muốn thu ngươi làm đồ đệ thì sao?”
Vân Thiên Hà sững người, ngước mắt nhìn lão nhân. Trong lòng hắn vốn đã có ý xem lão là thầy, nhưng chưa từng nghĩ một người có phong thái thoát tục như lão lại muốn chính thức thu nhận mình.
> “Tiền bối... thật sự muốn nhận vãn bối làm đệ tử ư?”
Lão nhân cười khan, ánh mắt thoáng hiện vẻ tang thương:
> “Lão phu từng có một đệ tử, thiên tư trác tuyệt... nếu luận về tu chất và ngộ tính, có thể còn hơn cả ngươi. Chỉ tiếc, tâm không định... năm đó, trong cuộc chiến ở Hồ Suy Vong, hắn phản bội tông môn, bán đứng đồng môn, đầu quân cho tà đạo…”
Gió lạnh từ sơn cốc thổi qua, thổi tung mái tóc bạc của lão nhân như phất trần của một người từng chạm tới huy hoàng – rồi tự tay phá nát nó.
> “Tên phản đồ ấy… giờ đã là cao thủ dưới trướng Huyết Nguyệt Giáo, người trong thiên hạ gọi hắn là Tà Dực Quân Vô Ngân – cảnh giới của hắn, sợ rằng đã vượt cả Yêu Vương… còn lão phu, thân tàn lực kiệt, chỉ còn chút hơi tàn…”
Lão nâng chén rượu, uống cạn:
> “Vân Thiên Hà, nếu ngươi không ngại, hãy nhận lão phu làm thầy. Không phải vì danh, cũng chẳng vì lợi – mà là để kế tục chí hướng năm xưa chưa trọn của ta.”
Một lời vừa nói ra, gió sơn cốc như cũng ngừng thổi.
Vân Thiên Hà đứng lặng, sau đó chậm rãi quỳ xuống, dập đầu ba cái, từng cái vang vọng giữa núi rừng như hồi chuông báo hiệu một đoạn nhân duyên đã khởi:
> “Đồ nhi Vân Thiên Hà, xin bái kiến sư phụ!”
Lão nhân không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời… Đôi mắt vốn đã mỏi mòn năm tháng, nay lại ánh lên một tia sáng le lói, như lửa tàn gặp gió.
Sau khi chính thức bái sư, ngày hôm sau, trời chưa sáng hẳn, sương sớm còn giăng trắng cả sơn cốc, Vân Thiên Hà đã có mặt tại chỗ cũ bên khe suối.
Lão nhân đã ngồi đó từ bao giờ, mái tóc bạc rối tung, lưng hơi còng, nhưng khí thế lại như một cự sơn bất động.
> “Ngươi đến đúng giờ. Cũng coi như có chút thành tâm.”
Lão ném cho Vân Thiên Hà một viên đá đen sì trông như phế thạch, lạnh ngắt, bên ngoài còn khắc ký hiệu cổ xưa lờ mờ.
> “Nắm lấy. Dẫn khí nhập tâm. Cảm ứng ‘nhịp thở’ của thiên địa.”
Vân Thiên Hà không hiểu lắm nhưng vẫn tuân theo. Khi linh lực từ đan điền rót vào tảng đá kia, hắn đột nhiên thấy một luồng khí lạnh như băng truyền ngược lại, chui thẳng vào kinh mạch, khiến thân thể run rẩy.
Lão nhân nói chậm rãi:
> “Bài học đầu tiên của ngươi... không phải là pháp thuật, cũng không phải công pháp. Mà là học cách yên lặng mà cảm nhận.
Chân tu chi đạo, chẳng phải vung tay tung chiêu là thành. Ngươi chỉ biết dốc sức, chưa biết dừng. Tâm không tĩnh, thì đạo không sinh.”
Vân Thiên Hà như sét đánh trong đầu. Bao năm nay hắn mải mê rèn luyện thân thể, thôn phệ yêu thú, gia tăng sức mạnh, mà ít khi tĩnh tâm nhìn lại nội tâm. Có lẽ đây chính là điều hắn luôn thiếu?
Lão nhân gật đầu, thấy hắn đã hiểu được phần nào, mới chậm rãi nói tiếp:
> “Ngươi có biết vì sao ngươi mãi không mở được Khiếu Thứ Chín không?”
> “Là vì thân thể con chưa đủ mạnh ư?”
> “Không. Là vì tâm ngươi vẫn còn sợ hãi. Sợ đau. Sợ thất bại. Sợ... bị bỏ rơi. Những thứ đó là tâm ma, không phải cản trở vật lý. Ngươi phải đối diện nó.”
Lão đứng dậy, đi tới bờ suối, lấy tay vẽ lên mặt nước một vòng tròn linh văn. Ngay lập tức, một luồng khí tức cổ xưa bừng lên, hóa thành một vòng ánh sáng lơ lửng trước mặt Vân Thiên Hà.
> “Đây là Tĩnh Tâm Huyễn Giới. Ngươi hãy ngồi vào trong, 12 canh giờ không được bước ra, không được mở mắt, không được dẫn lực cưỡng ép… Chỉ dùng tâm mà nhìn, bằng tâm mà nghe. Nếu ngươi không thể chịu nổi—thì... lão phu dạy ngươi cũng vô ích.”
Vân Thiên Hà không do dự, bước vào trong ánh sáng.
---
12 canh giờ sau...
Trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy như vừa bước khỏi giấc mơ dài đầy ảo giác. Trong khoảng thời gian đó, hắn đã “thấy” lại cả những nỗi đau khi bị tộc đuổi, khi mẫu thân ôm hắn khóc không thành tiếng, cả những ánh mắt khinh thường, cả... nụ cười dịu dàng năm xưa từ một người đã mãi mãi không trở lại.
Khi mở mắt ra, lão nhân vẫn ngồi đó, yên tĩnh như đá núi.
> “Ngươi sống sót bước ra, vậy đã đủ tư cách học ‘bài học thứ hai’.”
Vân Thiên Hà cúi đầu thật sâu, trong mắt không còn vẻ háo hức của kẻ cầu công pháp, mà là sự tôn kính thực sự dành cho một người dẫn đường.