[ Chương 13 ] - Con đường tu luyện

Khi ánh nắng buổi trưa chưa kịp rọi hết lên những bậc đá trắng ngọc của Thiên Đô Thần Viện, một đoàn tu sĩ khoác trường bào màu xám đậm, thêu hình chín lưỡi đao đỏ máu, từ ngoài cổng chính tiến vào với vẻ mặt ngạo mạn. Dẫn đầu là một thanh niên tuổi chừng mười chín, đôi mắt sắc như dao, trên ngực áo có thêu chữ "Thiết Huyết Môn" – một tông môn thực lực không yếu, vốn nổi danh ở phía tây Thiên Châu.

> “Ồ... đây là Thiên Đô Thần Viện sao? Danh tiếng thì vang dội đấy, nhưng nhìn đám đệ tử ở đây lại giống như... bọn công tử bột chơi kiếm gỗ.”

Giọng nói mang theo ba phần khiêu khích, bảy phần khinh thường.

Ngay trước cổng nội viện, mấy đệ tử chính quy đang luyện kiếm đồng loạt cau mày, có người bước lên, tay nắm chặt chuôi kiếm, giọng nghiêm lại:

> “Đệ tử Thiết Huyết Môn, lời lẽ nên giữ chừng mực. Thiên Đô Thần Viện không phải nơi để các ngươi buông lời lộng ngôn.”

Tên thanh niên kia cười khẩy:

> “Ta tên Lôi Vấn, nội môn đệ tử Thiết Huyết Môn. Theo lệnh sư phụ, đến giao lưu học hỏi, tiện thể… kiểm tra trình độ thực sự của các ‘thiên tài’ nơi này!”

Một tiếng hừ lạnh từ bên trong vọng ra. Một nữ đệ tử của Thiên Đô Thần Viện xuất hiện, vóc người thon dài, khí chất cao ngạo, lưng đeo song kiếm bạc mảnh như cánh chuồn.

> “Ngươi muốn kiểm tra, vậy ta - Trần Tĩnh Như, đệ tử nội môn xếp hạng thứ 21, sẽ lĩnh giáo.”

Một tảng đá rộng lớn lập tức trở thành nơi tỉ thí. Từng đệ tử tông môn hai bên bao quanh, ai nấy nín thở.

Lôi Vấn cười lớn:

> “Được, đừng trách ta ra tay không lưu tình!”

Chỉ thấy song quyền của hắn đỏ rực như lửa, bùng lên từng đợt nguyên lực hung mãnh. Khí tức quyền pháp cuồn cuộn như sóng dữ.

“Thiết Huyết Liệt Quyền – Phá Sơn Đệ Tam Thức!”

Một quyền bổ ra mang theo dư âm như sấm động, mặt đá rung chuyển, không khí xung quanh bốc nhiệt.

Trần Tĩnh Như ánh mắt không gợn sóng, tay kéo nhẹ song kiếm, đan vào nhau thành hình chữ thập:

“Tuyết Dạ Song Kiếm – Ảnh Vũ Phi Hồng!”

Một vòng kiếm ảnh trắng xóa xoay tròn bao lấy thân thể nàng, chiêu thức mang theo phong – thủy – hàn khí giao thoa khiến quyền kình của Lôi Vấn chệch hướng.

ẦM!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên giữa sân, bụi đất bốc lên như sương mù. Hai bóng người lùi lại, mỗi người thở hổn hển. Lôi Vấn bị rách tay áo, song quyền ửng đỏ; Trần Tĩnh Như mặt trắng bệch, môi nhợt đi vì pháp lực tiêu hao.

Lôi Vấn nhíu mày:

> “Không tệ... ta vẫn đánh giá thấp các ngươi. Nhưng...”

Hắn chưa kịp dứt lời thì một giọng nói khác chen vào.

> “Nếu vậy, để ta thử một đòn.”

Từ bên Thiết Huyết Môn lại bước ra một thiếu nữ áo đỏ, tên Hồng Liên, thân mang hỏa linh căn thiên dị. Nàng vận hỏa quyết, mỗi bước chân như khiến mặt đất bốc khói. Tay nàng nắm chặt pháp trượng hình đao cong, rút ra một chiêu bạo pháp.

> “Liên Hỏa Thiên Vũ – Đệ Nhị Thức!”

Lửa đỏ hóa thành từng cánh hoa liệt diễm, cuốn xoáy về phía thạch đài. Một đệ tử khác của Thần Viện phải lập tức bước lên tiếp chiêu — một nam tử lực đạo cường đại, dùng vũ khí là một cây thiết chùy.

> “Ngươi nghĩ chỉ có chiêu đẹp là mạnh à? Xem ta phá chiêu!”

ẦM!! Đợt va chạm giữa Hỏa Vũ và chùy ảnh khiến thạch đài nứt vỡ một mảng nhỏ, đá vụn bắn tung, hai bên đều bị đẩy lui.

Sau vài hiệp đấu ngang tài ngang sức, Trưởng lão ngoại viện Thiên Đô Thần Viện ra mặt hòa giải, tránh để sự việc leo thang thành tranh chấp môn phái.

> “Đủ rồi. Đây là nơi dạy dỗ tu sĩ, không phải đấu trường cừu hận. Hôm nay giao lưu đến đây, sau sẽ có thịnh hội, nếu muốn so tài, hãy chờ khi đó.”

Lôi Vấn cười nhạt, thu quyền:

> “Được thôi. Ta chỉ mong ‘thiên tài Thiên Đô’ đến lúc đó đừng làm ta thất vọng.”

Hắn quay đầu, cùng đám người Thiết Huyết Môn bỏ đi. Nhưng ánh mắt hắn lướt qua đám tân sinh, như đã ghi nhớ một vài khuôn mặt.

Ánh trăng mờ trải dài trên nền đá trắng của tiểu viện dành cho tân sinh. Trong sân nhỏ, Vân Thiên Hà, Trương Đại Sơn, Diệp Linh, và hai người mới quen – Ngô Phi (một thiếu niên gầy nhẳng, đeo kính ngọc – tu pháp hệ phong) và Hà Tuyết (nữ tử ôn nhu nhưng ít nói, sở hữu thủy linh căn) – đang ngồi quanh bàn đá, nhấp trà nóng, lời thì thầm râm ran giữa ánh đèn lồng đong đưa.

Trương Đại Sơn nhổ bã trà, vỗ bàn:

> “Bọn Thiết Huyết Môn đúng là kiêu căng! Vào tận sân nhà người ta mà còn đòi ‘kiểm tra thực lực’. Đệ tử nội viện cũng bị đẩy ra ứng chiến, còn bọn mình thì... haizz, tân sinh quả không có tiếng nói gì!”

Diệp Linh nhàn nhạt nói, mắt vẫn nhìn lên trời:

> “Chênh lệch giữa các tông môn càng lúc càng rõ. Thiên Đô Thần Viện tuy mạnh, nhưng có lẽ đã lâu không để ý nội cốt bị ăn mòn.”

Ngô Phi thì thở dài, ngón tay khẽ xoay xoay ly trà:

> “Không chỉ là tranh cường háo thắng. Theo ta, mấy kẻ đó tới là có mục đích… Có thể là thăm dò nội tình Thần Viện, hoặc tìm người.”

Lúc này Hà Tuyết – vẫn im lặng nãy giờ – khẽ lên tiếng, giọng nhẹ như gió:

> “Ngươi nói không sai. Ta nghe nói vài ngày tới sẽ có ‘Tứ Môn Luận Đạo’, các tông môn lớn sẽ cử đệ tử nội môn tham dự. Trước khi vào trận thật, tung chiêu thăm dò là chuyện dễ hiểu.”

Vân Thiên Hà khẽ gật đầu, ánh mắt hơi trầm xuống:

> “Vậy thì chúng ta… phải tranh thủ từng ngày.”

Trương Đại Sơn khoác vai hắn:

> “Hà ca, huynh không thấy áp lực sao? Nhìn mấy người hôm nay giao thủ, đòn nào cũng kinh thiên động địa. Ta thì mới luyện được một chiêu ‘Hùng Lực Phá Sơn’ mà thi thoảng còn lạc trọng tâm...”

Ngô Phi cười ha hả:

> “Ngươi chỉ cần cẩn thận đừng đập sập tường viện là được rồi!”

Mọi người bật cười. Không khí trong sân dịu lại.

Một lúc sau, Diệp Linh hỏi:

> “Mọi người đến Thiên Đô Thần Viện này, rốt cuộc là vì điều gì?”

Hà Tuyết ôm gối ngồi cạnh bàn đá, nói nhỏ:

> “Ta muốn cứu một người... người ấy trúng độc khí bẩm sinh, chỉ có đan dược do Đan Các trong nội viện mới có thể giải.”

Ngô Phi cười khẽ:

> “Ta thì khác – nhà ta làm thợ khắc trận đồ ba đời. Nhưng không ai được bước vào Tàng Trận Lâu của Thần Viện. Ta muốn phá lệ.”

Trương Đại Sơn gãi đầu, nói to:

> “Ta muốn trở thành đệ tử mạnh nhất, kiếm thật nhiều linh thạch, mở tiệm rèn cho phụ thân ở quê!”

Ánh trăng phủ lên từng gương mặt. Chỉ có Vân Thiên Hà, vẫn ngồi lặng, ánh mắt lấp lánh. Hắn không nói rõ nguyện vọng thật sự – nhưng trong lòng hắn, một ngọn lửa lớn đang cháy âm ỉ.

Thiên Đô Thần Viện, tọa lạc giữa lòng Thiên Đô Thành phồn hoa, mỗi buổi sớm lại vang vọng chuông ngọc linh tháp – ba hồi dài, hai hồi ngắn – báo hiệu bắt đầu một ngày tu luyện mới.

Vân Thiên Hà lúc này đã chính thức trở thành đệ tử nội viện sơ cấp, được phân vào khu vực Thanh Mộc Đỉnh – nơi chuyên dạy về các phương pháp rèn luyện thể phách và dẫn linh nhập thể.

Mỗi ngày của hắn bắt đầu từ giờ Dần (3-5 giờ sáng), khi trời còn tờ mờ, tiếng gió buổi sớm lướt qua cánh rừng đào sau viện:

Dậy sớm tụ linh, tọa thiền dưới gốc Trúc Linh Hoa – nơi có trận pháp tụ linh cấp thấp.

Vận chuyển Thanh Nguyên Tâm Quyết, công pháp căn bản mà hắn được phát trong viện, phối hợp với bí quyết dẫn khí riêng của hắn để điều chỉnh khí huyết.

Sau đó là giờ học giảng đường. Dù là tân sinh, Vân Thiên Hà luôn đến sớm, ngồi góc yên tĩnh nhất để ghi chép lại từng lời của trưởng lão:

Giờ “Lý Thuật Linh Căn” – học phân tích cách tăng trưởng linh căn, dung hợp linh mạch phụ.

Buổi “Diễn Pháp Cơ Bản” – học cách kết ấn, đọc chú ngữ, điều hướng linh lực.

Trong khoảng trống giữa các buổi học, hắn hay cùng Trương Đại Sơn và Diệp Linh lên Sơn Đài Phá Thạch, nơi dựng các tượng đá cao lớn để luyện kỹ năng thực chiến. Tuy chỉ là tu luyện mô phỏng, nhưng từ đòn đá, chưởng lực đến phi thân né tránh, hắn đều luyện đi luyện lại hàng trăm lần.

> “Muốn thắng được kẻ địch trên chiến trường, thì phải chém được cả trong tưởng tượng.” – Vân Thiên Hà luôn ghi nhớ lời sư phụ kiếp trước từng nói.

Buổi chiều là lúc tự do nghiên cứu. Hắn thường đến Tàng Thư Các tầng một, tìm các bản phù lục cổ, đọc về lịch sử các thế lực, cách ngăn tâm ma nhập thể, cũng như kỹ thuật luyện đan sơ khai.

Đêm xuống, khi mọi người đã nghỉ ngơi, hắn một mình lặng lẽ ra sân sau viện, đứng dưới ánh trăng, vận chuyển khí mạch lần nữa. Đôi khi, hắn lại lôi ra chiếc lệnh bài kỳ lạ mà Vân Linh Hoa để lại – trong đó có khắc một phù văn phức tạp chưa thể giải mã.

Dù chỉ mới vài tuần trong viện, nhưng nhịp sống đều đặn này đã giúp hắn dần củng cố căn cơ, làm vững linh đài, đồng thời khiến nội tâm bình thản hơn, không còn gấp gáp như trước.

Có những lúc, Diệp Linh rủ hắn xuống Chợ Đêm Tu Sĩ bên dưới lòng đất, nơi buôn bán đủ loại tài liệu, dị thảo và tin đồn. Trương Đại Sơn thì đem theo rượu lậu, mời hắn ngồi uống trong sân, kể chuyện mối tình đầu ở quê.

> “Ngươi xem, người như ta, chỉ cần có thể bảo vệ được những ai quan trọng – dù không làm thiên tài cũng cam lòng!”

Có khi, Hà Tuyết ghé qua, để lại một viên linh thạch loại tốt kèm dòng chữ nhỏ:

> “Ngươi chăm chỉ, khiến người khác cũng không dám lười.”

Dù không có tranh đấu, nhưng trong từng hơi thở của cuộc sống nơi Thần Viện, Vân Thiên Hà biết rõ –

Đây chỉ là trước cơn bão lớn.

Khi hắn nhắm mắt vận khí, linh lực tụ về như suối ngầm, từng luồng ánh sáng trong đan điền dần đậm đặc hơn, tâm hắn khẽ thì thầm:

> “Một ngày nào đó… ta sẽ bước lên đỉnh. Nhưng không cần vội. Mỗi bước, đều phải vững.”

Trời đã gần nửa đêm. Ánh trăng mỏng như tơ phủ lên sân luyện công vắng vẻ. Sau một canh giờ tọa thiền, Vân Thiên Hà mở mắt.

Hắn lặng lẽ thở ra một luồng khí trắng mờ, hai mắt như sáng hơn trong đêm.

> “Hệ thống, mở giao diện chỉ số bản thân.”

Một âm thanh trầm mặc nhưng quen thuộc vang lên trong tâm trí hắn, như từ nơi xa xăm vọng lại:

> 【Đinh! Mở giao diện cá nhân.】

— — — — — — — — — —

🔹 Tên: Vân Thiên Hà

🔹 Tu vi hiện tại:

Luyện Cốt Cảnh – Ngũ Đoạn Trung Kỳ.

Ngũ Hành Cảnh - Lục Đoạn Sơ Kỳ

-Sức Mạnh : 87

- Thể Lực : 81

- Nhanh Nhẹn: 74

- Cảm Trí : 96

- Trí Lực : 102

🔹 Thể chất: Bán linh thể cải tạo (hồi phục + tinh lọc linh khí tăng 15%)

🔹 Linh căn: Tam hệ – Hỏa - Mộc - Lôi, độ tinh thuần 73%

🔹 Kỹ năng chủ động:

Tụ Nguyên Quyết (Sơ cấp)

Hỏa Ảnh Phá Pháp (Trung cấp – Tùy biến)

Thổ Hành Bộ (Sơ cấp – cao tốc hành bộ)

🔹 Chỉ số nội lực tổng hợp: 432/500

🔹 Tâm Ma Tác Dụng: Đã kháng cự được 62% xâm nhập

🔹 Danh vọng nội viện: 13 điểm

— — — — — — — — — —

Vân Thiên Hà nhìn qua, ánh mắt dừng lại ở dòng "Tâm Ma Tác Dụng". Có vẻ huyễn cảnh lần trước tại khảo thí vẫn để lại dư âm.

Bỗng hệ thống lại hiện lên dòng chữ màu lam:

> 【Đinh! Hệ thống cập nhật nhiệm vụ mới – Giáo Trình Tu Luyện Căn Bản.】

> 📘 Nhiệm vụ chính tuyến: “Nền Tảng Vững Như Sơn”

— Hoàn thành chuỗi ba phần tu luyện từ hệ thống:

▪️ Luyện Thể Cốt Căn (1/3)

▪️ Tụ Linh Trùng Khiếu (0/3)

▪️ Ngự Ý Vận Khí (0/3)

📌 Mục tiêu hiện tại: Duy trì luyện công liên tục trong 10 ngày tại điểm tụ linh của viện (thời gian mỗi ngày ≥ 2 canh giờ).

🎁 Phần thưởng:

– +3% độ tinh thuần linh căn

– Nhận pháp quyết cải biên: 【Ngự Linh Vô Tướng】

– Mở khóa kỹ năng bị động: 【Linh Khí Tự Hành】 (tăng tốc độ hấp thụ linh khí ban đêm)

Hắn thầm nghĩ:

> “Thì ra hệ thống không chỉ ban tặng sức mạnh mà còn dẫn dắt phương hướng tu luyện… Nền tảng, chính là gốc rễ của tất cả.”

Hắn liền đứng dậy, hít sâu, rồi nhẹ giọng:

> “Được thôi, vậy thì từ hôm nay, ta sẽ luyện công cả đêm…”

Từ hôm đó, ánh đèn trong tiểu viện nơi Vân Thiên Hà ở không bao giờ tắt. Dưới trăng, có một thân ảnh lặng lẽ tu luyện, từng bước chạm vào quy tắc của thiên địa, từng lần rèn cốt, khai khiếu, ngưng thần…

Không huy hoàng. Không ồn ào.

Nhưng mỗi hơi thở, đều dày thêm một tầng sức mạnh.

Ngày thứ tư trong chuỗi tu luyện “Nền Tảng Vững Như Sơn”.

Sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa mới xuyên qua những đám mây mỏng, Vân Thiên Hà đã rời khỏi nội viện. Nơi hắn đến là Bích Hà Thác, một trong những điểm tu luyện khắc nghiệt nhất được ghi lại trong bản đồ nội viện Thiên Đô Thần Viện.

Truyền thuyết nói rằng, nước thác được dẫn từ mạch suối linh tuyền cổ, chứa khí tức linh áp rất mạnh. Nếu thân thể không đủ cứng cáp, chỉ bị đè xuống vài hơi thở cũng có thể trấn thương nội tạng.

Trên vách đá dựng đứng, dòng nước cao mấy chục trượng từ trên cao đổ xuống như bạch long cuồng nộ.

Dưới chân thác, thân ảnh một thiếu niên đang ngồi xếp bằng.

Ầm!!!

Từng nhịp nước nện xuống lưng hắn như vạn cân chùy sắt. Thịt da rung lên, tơ máu rướm ra dưới làn da.

Vân Thiên Hà nghiến răng, hai mắt khép hờ, vận chuyển công pháp Tụ Nguyên Quyết, khí tức lưu chuyển toàn thân, từng luồng linh khí tinh thuần được dẫn nhập vào huyết mạch, rèn ép gân cốt, mở rộng lỗ chân lông, cường hóa thể chất.

> “Thác nước không chỉ dập lên thân thể, mà còn là trừng phạt ý chí... Nếu không trụ nổi, sao xứng nói tới con đường tu đạo?”

Đồng thời, hệ thống cũng thông báo:

> 【Thể chất tiến độ rèn luyện: 31%】

【Phát hiện hiệu ứng linh thủy, tăng cường khả năng hấp thu: +5%】

【Cốt lực thân thể tăng nhẹ.】

Hắn tiếp tục kiên trì đến tận khi cơ bắp nhức buốt như đứt rời, mới miễn cưỡng rời khỏi thác nước, toàn thân ướt sũng, ngồi tự điều tức dưới gốc cây linh mộc.

--

Buổi chiều, hắn rời thác, theo chỉ dẫn từ nhiệm vụ hệ thống, tiến vào Khu săn bắn phía bắc – nơi thường xuyên xuất hiện yêu thú cấp thấp đến trung giai.

Từ bụi rậm, đôi mắt sắc bén của hắn bừng sáng.

> “Thiết Giác Lộc – yêu thú nhị cấp trung kỳ. Vỏ ngoài cứng rắn, tốc độ chậm, nhưng sức mạnh kinh người.”

Vút!

Hắn lướt đến như u ảnh, thi triển Thổ Hành Bộ, phối hợp với Hỏa Ảnh Phá Pháp, tung ra một kiếm mạnh mẽ bổ xuống giữa đỉnh đầu Thiết Giác Lộc.

RỐC!!!

Hỏa quang lóe lên, tiếng rống thảm thiết vang vọng núi rừng.

Không để chậm trễ, hắn cắm hai tay lên yêu đan vẫn còn chưa hoàn toàn tan rã trong thân thể con thú.

> “Hệ thống, thôn phệ yêu đan!”

> 【Đinh! Đang thôn phệ...】

【Linh lực tinh nguyên hấp thụ: 13 đơn vị】

【Cốt lực gia tăng: +1.1%】

【Chức năng “Tinh luyện máu huyết” được mở một phần.】

Khi trăng lên cao, hắn trở lại tiểu viện, bế quan điều tức.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt, hơi thở hắn trầm ổn, các mạch máu dường như đang luân chuyển khí tức yêu thú và linh khí dung hợp.

Từ sâu trong tâm trí, hệ thống phát thông báo:

> 【Tu luyện ngày thứ 4: Hoàn tất】

【Thể chất tăng cường: +3%】

【Đạt điều kiện mở khóa kỹ năng bị động: “Chấn Lực Phản Kích” (khi bị đánh trúng, phản lại 8% lực sát thương vật lý).】

> “Muốn thật sự bước lên con đường cường giả, không thể chỉ biết chém giết… Phải biết luyện, rèn, và chịu đựng.”

Từ ánh mắt kiên nghị trong đêm, có thể thấy:

Một Vân Thiên Hà khác đang dần thành hình – người có nền móng vững như đá tảng, sẽ không dễ gì gục ngã trước phong ba tu đạo.