[Chương 16 ] - Long Hổ Phân Tranh

Ba đệ tử bước ra từ bóng tối, đồng phục tím đen có hoa văn hình Hắc Hỏa Lân — biểu tượng của "Ma Hỏa Tông", một tông môn nhị lưu nổi danh tàn nhẫn.

Tên cầm đầu, Lục Tâm Dương, dáng người cao gầy, ánh mắt lạnh như băng:

> “Ngươi có thể mở lối vào tầng hai, tức là mang trên người tín vật. Giao nó ra — ngươi có ba hơi thở để chọn cách chết.”

Tên bên cạnh vung tay ra, từ lòng bàn tay ngưng tụ một ngọn hỏa diễm đen — khí tức âm tà quỷ dị, không thuộc pháp lực thuần chính.

Vân Thiên Hà không đáp, chỉ nhẹ nhàng rút kiếm.

Ngay lúc đó, hỏa diễm tam sắc Tam Muội Chân Hỏa bùng lên, hòa cùng Hỗn Nguyên Chi Lực lan ra như sóng trào. Đôi mắt hắn ngưng tụ sát ý:

> “Một… Hai… Ba.”

Ầm!

Cả mặt đất nổ tung dưới chân hắn, thân ảnh như thiểm điện lao thẳng về phía tên đệ tử thứ ba — trảm đầu chỉ trong một kiếm. Hệ thống hiện:

> [Hấp thụ tinh hạch – Nhận được +0.6 Sức Mạnh, +0.8 Nhanh Nhẹn]

Hai tên còn lại thất sắc:

> “Không nghĩ ngươi lại là kiếm tu! Mà còn kiêm cả tu pháp?!”

Lục Tâm Dương nghiến răng:

> “Hừ, không giữ lại mạng ngươi — tiếc thật! [Hỏa Hồn Tế Hồn Ấn – Giải Phong!]”

Một ấn quyết đen kịt hiện sau lưng hắn, tỏa ra oán khí lạnh lẽo và thần hồn ma sát – đây chính là chiến pháp cấm kỵ của Ma Hỏa Tông.

Nhưng Vân Thiên Hà lại không hề sợ hãi. Đúng lúc đó, Thôn Phệ Chi Thư hiện lên trong thức hải:

> [Kích hoạt cơ chế Tự Vệ – Hút ngược tà khí – Đề kháng ấn chú cấp thấp]

Trong lúc hai luồng lực lượng xung đột, Tam Muội Chân Hỏa bùng phát, thiêu rụi luôn cả trận pháp tà ma.

> “Tà hỏa, cũng phải có thiên mệnh dẫn dắt.”

“Ngươi, không đủ tư cách.”

Một kiếm – chấn lui – một chưởng – đẩy lui – Tam Muội Hỏa Lưu bộc phát khiến hai kẻ còn lại trọng thương bỏ chạy.

Sau trận chiến, sâu trong huyệt động ở trung tâm tầng hai, Vân Thiên Hà phát hiện một tế đàn đá đổ nát. Trên vách đá phía sau là những hình khắc cổ – đã mờ nhòe vì thời gian.

Hệ thống kích hoạt quét hình:

> [Giải mã phù văn cổ – Bản ghi chép tổ sư Thiên Đô Thần Viện – Trích đoạn...]

Một đoạn hiện lên:

> "Kẻ đầu tiên cầm Thôn Phệ Chi Thư là 'Ngụy Chân' – Đạo Thể Chi Chủ – từng một mình đứng đối kháng với giới Yêu Vương, cũng là một trong ba người sáng lập Thiên Đô Thần Viện."

> "Thôn Phệ Chi Thư khi đầy đủ chín ấn phù sẽ mở ra ‘Phệ Hồn Đại Đạo’ – thông đến cấp độ vượt cảnh giới thông thường."

> "Bởi vì sợ bị chúng sinh trong tam giới nhắm đến, tổ sư đã chia ấn phù ra, cất giấu tại chín bí cảnh cổ địa, nơi một thời từng phong ấn yêu tộc cao tầng..."

Dưới chân tế đàn là một mảnh kim loại đen – khắc ký hiệu kỳ lạ.

> [Phát hiện Ấn Phù thứ hai – ‘Phệ Tinh Ấn’]

Ngay sau khi nhặt lên, một giọng nói vang lên trong đầu:

> “Ngươi là kẻ kế tục… vậy hãy đi tới tận cùng con đường đó… hoặc… bị nuốt lại bởi chính cội nguồn của quyền lực.”

Trên đường rút lui khỏi vùng tế đàn cũ nát, Vân Thiên Hà cảm nhận một luồng linh khí chấn động quen thuộc — mềm mại nhưng trong trẻo như sương đầu ngọn cỏ. Đôi mắt hắn lóe sáng, bước chân liền thay đổi phương hướng.

Dưới tán cây linh mộc rậm rạp, giữa một khoảng trống phủ đầy sương lam nhàn nhạt, một thân ảnh bạch y đang chiến đấu. Tô Tuyết Nghi — ánh mắt nàng tĩnh lặng nhưng sát chiêu lại dứt khoát.

Ba yêu thú nhất giai bị vây khốn trong trận pháp của nàng đang dần mất sức.

Vân Thiên Hà khẽ cười:

> " Thanh Tuyết sư muội, xem ra ta đến hơi trễ rồi."

Tô Tuyết Nghi xoay người, mái tóc bạc phất nhẹ theo gió, đôi mắt sáng lấp lánh ánh linh khí:

> "Huynh? Vân Thiên Hà? Vậy mà cũng bị truyền tống tới đây sao?"

Hai người sóng vai đứng giữa mảnh rừng nhỏ. Không lâu sau, họ trao đổi thông tin, cùng hiểu rằng phía trước – sâu hơn trong tầng thứ hai – chính là vị trí dẫn đến tầng ba.

Tô Tuyết Nghi nói khẽ:

> "Lúc mới vào bí cảnh, muội nghe được vài đệ tử từ Thất Huyền Tông bàn tán… nơi cuối tầng hai có một phong ấn cực cổ, được cho là dấu vết của Yêu Vương thời viễn cổ."

> "Nếu đúng là thật… thì chúng ta không nên đi quá sâu."

Vân Thiên Hà trầm mặc. Hệ thống trong đầu hắn lại lên tiếng:

> [Yêu cầu hệ thống: Giải phong ấn cấp hai của Thôn Phệ Chi Thư – Cần tiếp cận khu vực Yêu Vương Phong Ấn.]

Hắn không thể dừng lại.

> "Tuyết Nghi, nếu muội không muốn đi sâu, ta có thể tự đi. Nhưng nếu muội quyết đi cùng… ta hứa sẽ bảo vệ muội."

Tô Thanh Tuyết nhìn hắn thật sâu, trong lòng xẹt qua một chút dao động kỳ lạ. Nàng gật đầu:

> "Vậy thì… cùng đi."

Lối vào tầng ba là một khe núi hẹp, bị phong ấn bởi một bức tường linh quang. Khi Vân Thiên Hà đưa Phệ Tinh Ấn ra, tường sáng lập tức nứt ra khe hở cho phép hai người tiến vào.

Không khí bên trong lạnh hơn cả băng sơn, một loại uy áp tự nhiên khiến người có tu vi thấp hơn luyện thể tứ đoạn không thể đứng vững.

Tiếng gầm gừ trầm thấp vọng từ xa, yêu khí dày đặc, cỏ cây héo úa.

Cảnh tượng nơi đây như địa ngục trầm luân.

> “Nơi đây… đúng là không dành cho con người.” — Tô Tuyết Nghi nhíu mày.

Chưa đi được bao xa, một tiếng gầm thét khủng bố vang lên. Cả mặt đất run rẩy. Một yêu thú Tam Giai đỉnh phong từ hốc đá phía xa vọt ra. Toàn thân nó đỏ rực như thiêu, đôi mắt đỏ như máu.

> Yêu Thú: Xích Viêm Địa Ma Hùng – Bán yêu vương chủng!

Tô Tuyết Nghi còn chưa kịp phản ứng, Vân Thiên Hà đã bước lên trước, toàn thân pháp lực lưu chuyển.

> “ Thanh Tuyết , lui về sau 10 trượng!”

Tam Muội Chân Hỏa + Chi Kết công pháp + Hỗn Nguyên Chi Lực lập tức vận chuyển, khiến thân thể hắn bùng phát ra khí tức uy nghiêm chưa từng có.

Cảnh chiến đấu bắt đầu nảy lửa. Trong khoảnh khắc khi Vân Thiên Hà kích phát Ấn Phù thứ hai, Thôn Phệ Chi Thư trong thức hải mở ra trang thứ ba…

Tiếng gầm thét tan dần trong gió. Thi thể khổng lồ của Xích Viêm Địa Ma Hùng đổ ầm xuống mặt đất đá, tạo nên một đợt chấn động lan ra khắp khu vực.

Vân Thiên Hà thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán, trường bào cháy xém ở vài chỗ, tay vẫn giữ chặt thanh kiếm dính máu yêu thú. Trong thức hải, Thôn Phệ Chi Thư hiện lên ký hiệu mới — trang thứ ba đang dần mờ hiện.

> "Chúng ta không thể ở lại đây quá lâu..." – Hắn quay sang, giọng khàn nhẹ nhưng ánh mắt vẫn sáng rực.

Tô Thanh Tuyết gật đầu, nàng lấy ra một viên Linh Châu hồi khí, chia cho hắn một nửa:

> “Vết thương huynh ổn chứ?”

> “Không chết được.” – Vân Thiên Hà cười nhẹ.

Hai người bắt đầu dò đường sâu vào khu vực tầng ba, nơi mà màn sương tím quấn quanh như mộng ảo, gió lạnh thổi rít xuyên qua từng phiến đá.

Sau gần một canh giờ dò dẫm, họ dừng lại trước một vách đá khổng lồ có khắc cổ văn mơ hồ đã bị thời gian ăn mòn. Chính giữa là một trận pháp truyền tống đã tê liệt, chỉ còn lờ mờ linh lực tàn dư.

Tô Thanh Tuyết cau mày:

> “Chúng ta sẽ bị kẹt lại nếu không thể kích hoạt trận này.”

Vân Thiên Hà đặt tay lên vách, trầm ngâm cảm nhận. Ngay lúc đó, hệ thống khẽ rung:

> [Phát hiện trận pháp cổ - "Dẫn Nguyên Truyền Giới Trận"]

[Dựa vào Hỗn Nguyên Chi Lực + Trí lực + Cảm tri vượt ngưỡng – cho phép cưỡng chế kích hoạt truyền tống một lần duy nhất.]

> “Ta có thể thử.” – Hắn nói, ánh mắt nghiêm túc.

Hắn rút ra một giọt máu tươi, nhỏ vào tâm trận. Linh văn từng nét bắt đầu phát sáng yếu ớt. Ngay lập tức, Thôn Phệ Chi Thư trong thức hải đồng bộ hóa khí tức, tự động truyền ra một dòng Hỗn Nguyên Chi Lực tinh thuần. Trận pháp rung nhẹ rồi chấn động dữ dội.

Tô Thanh Tuyết giật mình:

> “Đây… không phải là lực lượng bình thường!”

> “Đi thôi. Trận pháp chỉ mở được trong ba mươi tức.”

Hai người đồng thời bước vào trận pháp.

Ánh sáng trắng bừng lên. Trong tích tắc, cả hai được truyền tống về gần trung tâm tầng một, nơi có rất nhiều đệ tử các tông môn khác cũng vừa rút lui từ các khu vực nguy hiểm.

Khói bụi lắng xuống, ánh mắt mọi người đổ dồn về hai thân ảnh bước ra từ truyền trận — người nào cũng kinh ngạc.

> “Là họ sao? Hai người này có thể sống sót từ tầng ba trở về ư?”

> “Không thể tin được…”

Nhưng Vân Thiên Hà không màng những ánh nhìn đó. Hắn im lặng, ánh mắt lướt qua xung quanh, rồi quay sang nói nhỏ với Tô Tuyết Nghi:

> “Chúng ta tạm thời rút khỏi bí cảnh. Mục tiêu lần này… đã đạt được.”

Tô Thanh Tuyết gật đầu nhẹ, tuy chưa biết rõ lý do, nhưng nàng hiểu Vân Thiên Hà có bí mật của riêng mình, và nàng… chọn tin tưởng.

Phía sau, nơi mà họ vừa rời đi, trong tầng ba, khí tức của Yêu Vương cổ xưa lại một lần nữa lay động. Một con mắt hư ảo trong hư không lặng lẽ mở ra — như để đánh dấu một kẻ thừa kế mới vừa đặt chân đến giới hạn của thế giới phong ấn...

Khi ánh chiều tà đỏ rực nhuộm nửa bầu trời phía tây, từng cơn gió đầu hạ mang theo hơi thở nóng ẩm quét qua con đường đá dẫn về phía cổng lớn Thiên Đô Thần Viện.

Từ xa, một đoàn đệ tử áo lam nhạt dần dần xuất hiện, từng người mang nét mặt khác biệt: có người mỏi mệt, có người phấn khích, cũng có vài kẻ lặng lẽ cúi đầu vì thương vong huynh đệ. Dưới chân họ là con đường đã đưa họ đến với sinh tử, và giờ, họ trở lại.

Vân Thiên Hà và Tô Thanh Tuyết đi ở phía sau cùng. Trên người vẫn còn vết tích của trận chiến trong tầng ba bí cảnh, nhưng ánh mắt lại sáng rõ như vừa được rèn luyện từ ngọn lửa của sinh tử.

Cổng viện mở ra. Một vị trưởng lão áo xám tên Phùng Triết đứng đợi từ trước, ánh mắt như lưỡi dao quét qua từng người:

> "Các ngươi trở về rồi… Ai là người dẫn đầu nhóm này?"

Một đệ tử bước lên. Sau khi báo cáo tổng quát, ánh mắt Phùng trưởng lão khẽ quét tới chỗ Vân Thiên Hà và Tô Thanh Tuyết, trong mắt lóe qua một tia khác thường. Nhưng ông không nói gì thêm, chỉ gật đầu:

> "Mang thương binh đi chữa trị, các ngươi được nghỉ ba ngày. Sau đó, nộp lại linh thú, tinh hạch, thảo dược hoặc dị vật thu được — sẽ thống kê điểm cống hiến."

Tô Thanh Tuyết liếc nhìn Vân Thiên Hà, khẽ nói:

> “Huynh có định nộp toàn bộ không?”

Hắn cười nhẹ:

> “Không, giữ lại thứ quan trọng… phần còn lại nộp theo quy định.”

Vân Thiên Hà rửa sạch bụi bặm, thay một bộ trường bào sạch sẽ. Trong căn phòng gỗ đơn sơ, hắn ngồi xếp bằng, mở hệ thống ra kiểm tra phần thưởng nhiệm vụ:

> 🔹 [Nhiệm vụ lịch luyện – Phong Ma Sơn Mạch - HOÀN THÀNH]

▪️ Thưởng: +3 cấp hệ thống tu luyện

▪️ Mở khóa: [Phong Ấn tầng 4 – Thôn Phệ Chi Thư]

▪️ Thuộc tính tăng: + 27 Cảm Tri, + 28 Trí Lực, +20 Sức Mạnh

▪️ Mở nhánh nhiệm vụ: [Linh Vực Khai Phá – Hồn Phách Rèn Luyện]

Bảng chỉ số mới hiện lên:

Cảnh giới: Luyện Cốt Cảnh bát tầng hậu kỳ

Ngũ Hành Cảnh cửu tầng sơ kỳ

Sức Mạnh: 107

Thể Lực: 90

Nhanh Nhẹn: 87

Trí Lực: 138

Cảm Tri: 132

Võ hồn: Băng Giác Hàn Long – sơ kỳ

Kỹ năng hiện có: Tam Muội Chân Hỏa, Nhất Dương Chỉ, Chi Kết, Đạo Tự Nhiên

Tối đó, Vân Thiên Hà lặng lẽ rời cư xá, đến khu rừng phía bắc tông môn. Dưới tàng cây long cổ, lão nhân thần bí – Thạch Dung lão nhân, vẫn nằm tựa vào thân cây, nhắm mắt ngủ.

> “Sư phụ, ta đã trở về.”

Lão nhướng mày, nheo mắt cười:

> “Ngươi không chết là tốt rồi. Còn sống là có đường.”

> “Trong tầng ba, con đã mở được một phong ấn của Thôn… à, một món truyền thừa. Còn gặp thứ gì đó như mắt của quỷ thần.”

Lão vuốt râu, trầm ngâm:

> “Tầng ba bí cảnh đó từng là nơi phong ấn Yêu Vương. Những thứ ngươi thấy… có thể là tàn niệm còn sót lại. Đừng dây vào quá sâu nếu chưa đủ mạnh. Kẻ trước ngươi… sư huynh ngươi, cũng từng nói thế trước khi hắn phản bội.”

Không khí trầm xuống. Vân Thiên Hà lặng lẽ gật đầu:

> “Sư phụ… con sẽ không đi vào vết xe đổ ấy.”

Trời còn chưa sáng hẳn, một màn sương mỏng bao phủ khắp khu rừng cổ phía bắc Thiên Đô Thần Viện. Ánh sáng yếu ớt của rạng đông xuyên qua những tầng lá, vẽ lên nền đất đá những vệt ánh sáng nhạt như mực tàu.

Vân Thiên Hà đứng trước gốc long cổ mộc, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt kiên định. Trước mặt hắn, Thạch Dung lão nhân – vẫn trong bộ áo rách rưới như thường ngày – đang ngồi trên tảng đá, tay nâng một bầu rượu làm bằng tre.

> “Ngươi đã quyết tâm theo ta tu luyện, vậy hôm nay là ngày đầu tiên chính thức.”

“Trước khi học cách điều khiển trời đất, phải học cách điều khiển bản thân.”

“Thứ đầu tiên, không phải pháp quyết, không phải chiêu thức — mà là Tâm và Đạo.”

Vân Thiên Hà hơi nhíu mày, nhưng vẫn lặng lẽ gật đầu, quỳ xuống chắp tay:

> “Xin sư phụ chỉ dạy.”

Lão nhân ném bầu rượu sang một bên, cầm lấy một nhánh cỏ mảnh khảnh, giơ lên cao:

> “Ngươi thấy gì?”

“Một nhánh cỏ.”

> “Sai. Đây là tâm ngươi đang nhìn. Người khác nhìn, thấy sợi cỏ. Kẻ khát, thấy nước. Người sáng suốt, thấy dòng chảy sinh mệnh. Cái thấy phản ánh cái tâm. Cỏ không đổi, chỉ có tâm đổi.”

Vân Thiên Hà như hiểu ra điều gì, lòng dâng lên một cảm giác tĩnh lặng kỳ lạ.

> “Tu hành, đầu tiên là tĩnh tâm. Tâm tĩnh như nước, mới có thể soi rõ mọi thứ, kể cả chính mình.”

“Còn Đạo…” – lão quay người chỉ vào cánh rừng – “Đạo không có hình, không có tiếng. Nhưng khắp nơi đều có nó. Gió, cỏ, lửa, đá… đều là Đạo. Người tu luyện, không chạy theo nó, mà sống cùng nó.”

Buổi dạy không chỉ bằng lời.

Thạch Dung lão nhân dẫn hắn đến một thác nước lớn ẩn sâu trong núi, nơi nước đổ ầm ầm như sấm, đất đá rung động từng cơn.

> “Đứng dưới đó, giữ nguyên khí tức, không được động tâm. Tập trung vào đan điền. Lấy thác làm tâm ma. Nếu ngươi loạn, dòng nước sẽ ép vỡ ngực ngươi.”

Vân Thiên Hà hít sâu một hơi, cởi áo ngoài, bước từng bước vào lòng nước. Làn nước như muốn xé rách da thịt. Nhưng hắn cắn chặt răng, ngồi xếp bằng ngay dưới dòng chảy.

Tiếng nước đập vào vai, vào lưng như búa tạ. Nhưng hắn nhắm mắt, tụ khí vào đan điền, vận chuyển “Đạo Tự Nhiên”, phối hợp với “Chi Kết” mà sư phụ giảng giải lại lúc sáng.

📜 Hệ thống thông báo

> 🔹 [Tâm pháp “Đạo Tự Nhiên” – đột phá tầng hai]

🔹 [Cảm Tri +3 | Trí lực +2 | Tiểu đan điền mở rộng 0.3 đơn vị]

🔹 [Kích hoạt phụ thể trạng: “Tinh Thần Trầm Ổn” – giúp miễn nhiễm tâm ma cấp thấp]

Khi trời về trưa, Vân Thiên Hà bước ra khỏi dòng nước. Cơ thể lạnh run nhưng ánh mắt hắn lấp lánh như ngọc đã được mài giũa.

Thạch Dung lão nhân nhếch mép cười:

> “Có căn cơ. Nhưng nhớ lấy, đường tu hành không ở chiêu thức. Mà ở bản tâm. Hôm nay ngươi học được “tĩnh”... Ngày mai, ta sẽ dạy ngươi học cách “hành” giữa vạn biến.”

Khi trở lại cư xá, Vân Thiên Hà nghe được một tin tức: Một nhóm đệ tử nội môn vừa bị tập kích trong rừng Linh Mộc, nghi ngờ có bóng dáng của Tà giáo Huyết Nguyệt.

Đôi mắt hắn khẽ trầm xuống.

“Sư phụ nói… đường tu hành, không chỉ là rèn bản thân, mà còn là rèn ý chí giữa dòng hỗn loạn.”

Trời chưa tối hẳn, nhưng bóng đêm đã như sương mù rậm rạp bao trùm khu rừng Linh Mộc phía nam Thiên Đô Thần Viện. Đây là nơi mà các đệ tử nội môn thường xuyên lui tới lịch luyện và thu thập tài nguyên.

Thế nhưng hôm nay, Vân Thiên Hà vừa trở về từ buổi dạy riêng với Thạch Dung lão nhân thì đã nghe được một tin khẩn từ các đệ tử trực ban:

> “Có một đội ngũ nội môn bị phục kích trong rừng Linh Mộc. Tình thế cực kỳ nguy cấp. Có khả năng là Huyết Nguyệt Giáo ra tay!”

Nghe đến đó, ánh mắt Vân Thiên Hà chợt trầm xuống. Không cần do dự, hắn lập tức vận khởi pháp lực, nhảy lên linh hạc do nội viện cấp, bay thẳng về phía khu rừng Linh Mộc.

Bên trong rừng, ánh lửa lập loè từ các quang pháp thuật còn chưa tắt. Trên mặt đất là những thi thể của đệ tử Thiên Đô Thần Viện, máu vấy đỏ cả gốc rễ Linh Mộc cổ thụ.

Một nhóm áo choàng đen mang mặt nạ vẽ trăng máu lệch, đang bao vây ba đệ tử còn sống sót – trong đó có Trương Đại Sơn, người từng cùng Vân Thiên Hà vượt qua tâm ma huyễn cảnh.

> “Chậc, chỉ là nội môn yếu ớt cũng dám xưng danh Thiên Đô Thần Viện?”

“Bắt sống đứa nữ kia. Còn lại giết!”

Một tên giáo đồ Huyết Nguyệt vừa cười gằn vừa vung ra pháp quyết máu, tạo thành một lưỡi huyết đao dài hơn ba trượng, phóng tới phía trước.

ẦM!

Lưỡi huyết đao bị một đạo hỏa tiễn đỏ rực đâm xuyên nát. Từ phía trên không, một bóng người đáp xuống, mang theo uy áp lẫm liệt nhưng lạnh lùng.

Tam Muội Chân Hỏa bùng lên như rồng lửa, quấn quanh kiếm khí – Vân Thiên Hà đã xuất hiện.

> “Thiên Đô Thần Viện tuy đã suy yếu, nhưng không đến lượt tà giáo giẫm lên danh dự của nó.”

“Ngươi đến chết cũng không có cơ hội giải thích đâu.”

Tên Huyết Nguyệt giáo đồ định tung chiêu nữa, nhưng chưa kịp hành động đã bị Vân Thiên Hà thi triển “Tam Liên Hỏa Long”, ba con rồng lửa nối đuôi nhau nổ tung giữa không trung, xé rách thân thể hắn.

Các giáo đồ còn lại gào lên điên cuồng. Một tên có cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ dẫn đầu xông tới. Hắn thi triển “Huyết Bạo Ấn”, khiến khí huyết bạo liệt, thân thể phồng to, lực lượng gia tăng gấp đôi.

Trương Đại Sơn đang bị thương nhưng vẫn dùng “Thạch Bì Quyết” để đỡ chiêu cho nữ đệ tử bên cạnh. Diệp Linh cắn răng vận dụng hết pháp lực còn lại tung ra "Tật Phong Ảnh Châm" yểm trợ.

> “Đại Sơn, đừng liều mạng!”

“Không bảo vệ được muội, ta làm sư huynh gì chứ?!”

Vân Thiên Hà lao lên. Dưới chân hắn là “Hỏa Linh Bộ”, thân ảnh như điện. Tay phải kết ấn vận chuyển “Chi Kết”, tay trái triệu hồi Thôn Phệ Chi Thư hấp thụ một tinh hạch yêu thú từ trước. Một tiếng "Rầm!", hắn thi triển “Thiên Hỏa Nhất Kích”.

Một trận hỏa diễm bùng nổ như sao băng rơi xuống, phá tan kết giới huyết vụ mà tên Trúc Cơ hậu kỳ tạo ra.

Trong khoảnh khắc, hắn dùng kiếm chém ngang bụng tên giáo đồ, dứt khoát và không để lại đường sống.

Khi các tà giáo cuối cùng bị đánh tan, trưởng lão Tô Dực và các đệ tử nội môn mới kịp có mặt. Nhìn cảnh tượng khắp nơi là xác chết, ngọn lửa còn cháy âm ỉ, ánh mắt lão lóe lên vẻ kinh ngạc.

> “Là… các ngươi một mình chống lại cả một tiểu đội Huyết Nguyệt Giáo?”

Diệp Linh đáp mệt nhọc, giọng vẫn còn run:

> “Nếu không có sư huynh Vân… chúng ta đã chết cả rồi…”

Tối hôm đó, Thiên Đô Thần Viện ban hành công bố nội bộ:

> “Vân Thiên Hà – tân sinh – có công bảo vệ đệ tử nội môn, tạm thời thăng chức đệ tử dự khuyết nội môn, đồng thời cấp thêm 200 điểm cống hiến.”