Sau sự kiện ám sát bất thành, Vân Thiên Hà không vội rút lui. Hắn âm thầm sử dụng “Tụ Hồn Chú” – một pháp quyết phụ trợ lấy từ Thôn Phệ Chi Thư để tra xét dấu vết thần niệm còn sót lại trên giới chỉ của tên sát thủ.
Khi pháp chú vận chuyển đến cực hạn, một trận đồ màu máu mơ hồ hiện lên trong thức hải — chính là Ấn Tà Nguyệt.
> “Là… ấn ký của Huyết Nguyệt Giáo?”
Đồng tử của hắn co rút.
Lần trước tại Phong Ma Sơn Mạch, hắn từng chạm trán tà giáo này. Không ngờ, chúng đã len lỏi cả vào nội môn Thiên Đô Thần Viện.
> “Chẳng trách thủ đoạn gọn ghẽ, độc dược mạnh đến vậy. Nếu là đan dược do ‘Huyết Nguyệt Tâm Đường’ luyện chế thì đúng là tai hoạ.”
Sau vài ngày dò xét và theo dõi, hắn phát hiện một số khu vực tu luyện bị bỏ hoang trong khu tây viện — nơi một vài đệ tử thân cận với Vân Mặc Trì hay lui tới.
Một đêm nọ, hắn len lén đột nhập, dùng “Tam Muội Chân Hỏa” nén thành hỏa khí cực nhỏ để chiếu sáng góc tối.
Hắn phát hiện… tàn dư tế đàn máu, xương thú và bùa tà pháp dính máu đen thẫm.
> “Vân Mặc Trì… ngươi không chỉ đơn thuần là kẻ tranh đấu nội môn.”
Ngày hôm sau, trong một buổi huấn luyện thực chiến tại sân đấu nội viện, Vân Mặc Trì được gọi tên giao chiến với một đệ tử khác.
Trận đấu mới bắt đầu chưa bao lâu thì một cơn chấn động từ đan điền khiến Vân Mặc Trì mất khống chế khí tức, phun ra máu đen!
Cả sân ồn ào.
> “Là... trúng độc?”
“Không đúng! Là phản phệ!”
Vân Thiên Hà đứng từ xa, mắt lạnh lùng. Hắn không ra tay công khai, nhưng từng giọt tinh huyết trong đan dược mà Vân Mặc Trì hấp thụ đã bị Vân Thiên Hà thay thế từ trước, bằng một giọt “Linh Hỏa Ẩn Huyết” — độc tố chỉ phát tác khi dương khí cường thịnh đến cực điểm, như trong lúc vận khí giao đấu.
> “Trả lại cho ngươi, từng chút một.”
Một vài vị trưởng lão xuống kiểm tra, thấy khí tức Vân Mặc Trì hỗn loạn, không rõ nguyên nhân. Hắn chỉ ú ớ được vài câu rồi hôn mê sâu.
Vân Thiên Hà không cần xuất thủ. Hắn âm thầm, nhưng đánh vào điểm chí tử — tâm mạch và thần uy.
Khi trở về chỗ tu luyện, Thiên Dực Sưu Thú ở trạng thái thu nhỏ lại bay lượn quanh hắn một vòng, phát ra tiếng rít nhẹ.
> “Yên tâm… bọn chúng chưa đến mức phải ta động sát tâm.”
“Ta chỉ muốn... dọn sạch cỏ dại trước khi chúng mọc thành bụi rậm.”
Sau khi Vân Mặc Trì bất ngờ tẩu hỏa nhập ma và bị cách ly điều trị, nội môn nhất thời rơi vào yên tĩnh. Nhưng Vân Thiên Hà lại không dừng bước.
> “Huyết Nguyệt Giáo… nếu đã dám len lỏi vào tông môn, tất không chỉ dừng lại ở một đệ tử.”
Dựa vào gợi ý từ hệ thống và dấu vết tà khí còn sót lại, hắn bắt đầu lần theo từng làn sóng pháp lực dị thường, cuối cùng phát hiện một dòng khí tức âm hàn cực kỳ quỷ dị đang dẫn về phía sườn Bắc núi Thiên Thần — nơi vốn được ghi chú là cấm khu bán tự nhiên, chỉ mở vào các dịp đặc biệt.
Một đêm mưa gió lất phất, Vân Thiên Hà ẩn thân bằng thuật Ẩn Tức, lặng lẽ lẻn vào từ đường mòn đổ nát sau núi.
---
Kỳ dị huyết chướng
Phía cuối đường, sau những khóm cây phong cổ thụ đỏ thẫm, hắn thấy một khung cảnh khiến toàn thân lạnh buốt:
Một trận đồ tế máu được dựng lên giữa lòng đất lõm xuống, có đường kính gần mười trượng, xung quanh là cột đá đen khắc phù văn và mùi huyết tinh tanh nồng.
Ở giữa trận đồ, một xác thú đã bị mổ bụng, lấy ra nội tạng, đang bị hỏa luyện linh hồn.
Xung quanh là năm kẻ đeo mặt nạ, khí tức không đồng đều — một vài người mặc y phục đệ tử nội môn Thiên Đô Thần Viện, rõ ràng là người trong tông môn bị tà giáo khống chế hoặc tự nguyện theo về.
> "Phế vật yêu thú này linh hồn quá yếu..."
“Chờ đến kỳ trăng máu, chúng ta phải dâng tế đủ ba linh hồn cấp linh thú trở lên để mở được Tà Môn Linh Giới.”
Một giọng nói khản đặc vang lên từ kẻ mặc áo đen dài chấm đất, chính giữa. Trên cổ hắn là huyết ấn song nguyệt, biểu tượng rõ ràng của Huyết Nguyệt Giáo – đường chủ cấp tông!
Vân Thiên Hà không manh động, hắn biết với lực lượng hiện tại, một khi kinh động sẽ khó toàn mạng. Thay vào đó, hắn lấy ra Ngọc Bài Truy Ảnh do hệ thống ban tặng trước đó, khắc lại sơ đồ huyết trận, vị trí địa hình và pháp văn.
Sau khi quan sát đủ thông tin, hắn rút lui trước khi trời sáng, thoát ra khỏi cấm khu phía Bắc núi, trở về khu nội môn với thần sắc bình thản.
---
Hệ thống thông báo nhiệm vụ mới
> [Nhiệm vụ cấp sử thi kích hoạt]
“Truy Tông – Diệt Huyết Nguyệt”:
Nhiệm vụ điều tra và phá giải Tà Trận Linh Giới phía Bắc núi Thiên Thần.
Mục tiêu:
Báo cáo cho một vị trưởng lão đáng tin.
Ghi nhớ và tìm ra điểm yếu trận pháp.
Chuẩn bị phối hợp đội hình phá trận khi đến thời điểm trăng máu.
Phần thưởng:
+30 điểm Thể Lực,
Mở khóa phụ bản "Huyết Tâm Chi Cảnh", tăng độ tương tác với nhân vật ẩn [??].
Sau khi rời khỏi cấm khu phía Bắc, trời vừa rạng sáng, sương mù giăng phủ kín lối đi. Vân Thiên Hà men theo đường nhỏ phía Tây nội viện, tiến về góc sân hoang cạnh tháp Truyền Lĩnh — nơi lão nhân thần bí, người mà hắn vẫn chỉ gọi bằng hai chữ "Sư phụ", ẩn cư.
Dưới mái hiên cũ, tiếng rượu sủi lách tách, lão nhân vẫn nằm vắt chân lên xích đu bằng gỗ, trên môi ngậm nhành cỏ lau, híp mắt cười khi thấy hắn.
> “Khụ… tiểu tử, không lo tu luyện mà rón rén lén la lén lút thế kia, định trộm đan phương của ta à?”
Vân Thiên Hà cúi đầu thi lễ:
> “Sư phụ… đệ tử phát hiện dị động của tà giáo tại khu cấm sau núi.”
Câu nói vừa dứt, ánh mắt lão nhân vụt lạnh, không còn chút vẻ cà lơ phất phơ thường ngày.
> “Nói rõ.”
Vân Thiên Hà trình bày từng chi tiết – huyết trận, nghi lễ luyện hồn, phù văn tà khí, và cả biểu tượng song nguyệt đặc trưng của Huyết Nguyệt Giáo.
Lão nhân cau mày, ánh mắt sâu hun hút:
> “Trận tế huyết linh… thứ này đã từng xuất hiện tại Hồ Suy Vong năm đó. Là huyết pháp cổ tà dùng để mở thông đạo đến Vực Ngoại Linh Giới – chốn cấm kỵ của trời đất.”
Ông trầm giọng:
> “Tốt. Việc này ngươi không được báo với ai khác. Giao cho ta.
…Nhưng nếu như tà giáo đã bén rễ vào đây, thì trăng máu lần tới, chắc chắn sẽ là một hồi đại loạn.”
Rồi ông ném cho Vân Thiên Hà một chiếc lệnh bài ngọc mộc, mờ nhạt khắc hai chữ: “Hộ Tông”.
> “Cầm lấy, đến khi cần thiết, đây sẽ là thân phận thứ hai của ngươi – đặc nhiệm ngoại môn.”
> “Từ giờ, ta cho phép ngươi sử dụng danh nghĩa ‘Truy Nguyệt Đội’ để hành động riêng lẻ khi cần. Nhưng đừng để bọn kia phát hiện.”
---
Tình Sư Đồ Sâu Đậm
Lão nhân quay người chậm rãi đi vào trong, nhưng khi đến cửa lại nói:
> “Hồi đó… sư huynh ngươi, cũng từng báo với ta như vậy, về một huyết trận… nhưng cuối cùng…”
Giọng khựng lại giữa câu, ông không nói hết, chỉ nắm chặt tay đến trắng bệch. Dưới ánh nắng nhạt, bóng lưng già nua bỗng trở nên cô độc lạ thường.
---
Nhiệm vụ hệ thống cập nhật
> [Nhiệm vụ liên kết – Truy Nguyệt (giai đoạn 2) kích hoạt]
– Hành động dưới lốt đệ tử nội môn, ngấm ngầm dò xét tà giáo.
– Tìm hiểu lai lịch của “Tử Nguyệt Đường Chủ” – kẻ có song nguyệt ấn trên cổ.
– Thu thập đủ 3 mảnh Huyết Văn Kết Giới.
– Giao nộp cho sư phụ khi đủ điều kiện.
> Thưởng giai đoạn 1:
– +10 Trí Lực
– Mở khóa kỹ năng bị động: “Tâm Ẩn Vô Ngôn” – tăng kháng dò xét tâm niệm.
– Ghi nhận tín nhiệm cấp độ cao từ lão nhân thần bí.
Tuyệt! Chúng ta sẽ phát triển đồng thời hai hướng:
(1) Vân Thiên Hà âm thầm quay lại quan sát huyết trận trong lần trăng máu kế tiếp.
(3) Một nữ đệ tử quen biết bị tà giáo nhắm đến – tạo nút thắt cảm xúc và động lực bảo vệ.
🌕 Đêm trăng máu – khu cấm phía sau Thần Viện
Ba ngày sau, đúng đêm thập ngũ, vầng trăng máu như chiếc lưỡi liềm đỏ sẫm treo giữa bầu trời u ám. Cả Thiên Đô Thần Viện như rơi vào một tầng khí tức tĩnh lặng khác thường.
Vân Thiên Hà mặc hắc bào, đeo mặt nạ đồng không danh hiệu, lặng lẽ lẩn vào bóng tối, ẩn thân theo bí thuật do sư phụ dạy – Tịch Ẩn Hành Tàng.
Đến gần khu cấm phía sau núi, quả nhiên… huyết quang từ lòng đất lại bắt đầu rò rỉ. Một luồng huyết vụ mỏng tang như khói lặng lẽ lan ra, cuộn xoáy xung quanh những hòn đá phong ấn. Huyết trận khởi động lần nữa.
Vân Thiên Hà quan sát từ xa, trong đầu không ngừng phân tích trận pháp. “Huyết Linh Trận... lần này phạm vi rộng hơn cả trước. Bên trong… có thêm linh vật hiến tế?”
Bất ngờ, hắn cau mày—có người bị nhốt bên trong!
Trong luồng huyết quang, một thiếu nữ bị khóa chân tay bằng xích sắt màu máu, thần trí mơ hồ. Khi ánh trăng đỏ phản chiếu rõ, Vân Thiên Hà kinh hãi:
> “Diệp Linh!? Sao nàng lại ở đây?”
Diệp Linh, nữ đệ tử đồng niên, người từng cùng hắn vượt qua huyễn cảnh khảo hạch, từng cùng hắn thảo luận về tu đạo, và là một trong số ít những người khiến hắn mỉm cười chân thật trong Thần Viện.
> “Khốn thật… nếu ta để yên, đêm nay nàng chắc chắn sẽ bị luyện thành ‘Tế Linh Thai’!”
“Nhưng nếu ra tay… bọn chúng chắc chắn có hậu thủ.”
Hắn hít sâu, hệ thống bật sáng:
> 📜 Nhiệm vụ phụ: Cứu người bị hiến tế
– Đối tượng: Diệp Linh
– Mức nguy hiểm: Cực cao
– Phần thưởng: ???
– Kích hoạt kỹ năng hỗ trợ đặc biệt: “Ảnh Huyễn Thân Ảnh” (ẩn hình trong 7 giây – một lần dùng)
Vân Thiên Hà cắn răng quyết định. Trong lúc bọn áo đen đang tụ kinh chú dẫn linh, hắn kích hoạt Ảnh Huyễn Thân Ảnh, như một bóng ma đột nhập vào huyết trận.
Chỉ vài giây, hắn chém đứt xích xiềng đang khóa Diệp Linh. Nhưng đúng lúc ấy—trận pháp phát động sớm!
> “KẺ NÀO!?”
Tên trưởng tế tà đạo, kẻ đeo mặt nạ trăng đỏ, quát lớn. Một luồng huyết vụ quỷ dị đánh tới.
Vân Thiên Hà ôm lấy Diệp Linh, thi triển Hỗn Nguyên Chi Bộ, kéo cả hai lao ra ngoài trận, nhưng cũng trúng một chưởng. Máu trào ra nơi khóe miệng, khí tức hỗn loạn.
May thay, khi bọn tà giáo đuổi sát tới mép cấm địa, **trận pháp phong ấn Thần
🕯️ Một đêm sau sự kiện trăng máu – Thư Các Tàng Cấm
Giữa tầng sâu nhất của Thư Các – nơi không đệ tử nào được bén mảng, ba bóng người vận hắc y, mặt nạ ngọc, lặng lẽ ngồi quanh bàn đá. Bầu không khí trầm mặc như bị nén lại từ cả trăm năm trước.
> “Lại là huyết trận... lần thứ ba trong hai năm nay.” – Một người khẽ gõ ngón tay lên bàn, giọng trầm ổn.
> “Vị trí huyết linh trận lần này – gần núi sau khu Cấm Địa. Chúng đã đánh cược lớn, có lẽ là vì mục tiêu ‘thai luyện tế linh’.” – Một giọng nữ vang lên, trong trẻo nhưng lạnh lẽo.
> “Có kẻ đã phá trận. Là một tân sinh. Không rõ là ai.” – Người cuối cùng nói. Giọng hắn trầm, dày, như tiếng sấm giữa lòng đất.
Trên bàn hiện lên ảnh đồ – huyết trận bị phá vỡ. Trung tâm ảnh chiếu là Vân Thiên Hà cõng Diệp Linh rút lui trong ánh trăng.
> “Tên này… không có trong hồ sơ tu luyện đặc biệt. Vừa tấn thăng luyện thể hậu kỳ không lâu. Nhưng pháp lực, chiến pháp, tốc độ đều vượt xa tiêu chuẩn.”
> “Lạ hơn... là hắn sử dụng một loại bí pháp ẩn thân chưa từng được ghi chép – không thuộc hệ phù tu hay thuật thể.”
Cả ba trầm mặc.
> “Cho người tiếp cận. Tạm thời không hành động. Giữ bí mật. Giao cho... Thiên Ám Ảnh.”
Ánh đèn trong thư các tắt phụt.
---
🌌 Thiên Ám Ảnh – Tổ chức tình báo ngầm của Thần Viện
Đây là một bộ phận bóng tối, chỉ chịu sự chỉ huy của Tông Chủ đời trước để giám sát những mối nguy lẩn khuất. Kể từ khi Thiên Đô Thần Viện xuống dốc, Thiên Ám Ảnh vẫn duy trì quy củ riêng, âm thầm canh giữ nền móng tông môn.
Một thành viên được cử đi – một thiếu nữ áo xám, dáng người thanh mảnh, đeo mặt nạ gốm hình nửa mặt chim. Nàng cúi đầu nhận lệnh.
> “Ta sẽ theo sát Vân Thiên Hà.”
---
🕵️♀️ Đồng thời – Trong nội viện, một sư huynh khác âm thầm báo tin
Tần Dao, nội môn đệ tử – người có quan hệ khá rộng với các trưởng lão – bí mật đến gặp một vị trưởng lão tên Tào Phủ.
> “Trưởng lão, đêm qua... Diệp Linh suýt nữa trở thành tế vật.”
“Là đệ tử mới tên Vân Thiên Hà đã cứu nàng. Tên này gần đây hành tung bí hiểm, thực lực vượt xa tu vi. Có thể hắn… liên quan đến tổ chức khác?”
Tào Phủ vuốt râu, gật nhẹ:
> “Thiên Đô Thần Viện đang có lốc ngầm nổi dậy. Kẻ tài năng như hắn... hoặc là được đào tạo từ thế lực khác, hoặc là thiên tài dị loại.”
“Theo dõi hắn. Nhưng đừng để hắn phát giác. Nếu thật sự đáng giá, ta... sẽ tự mình kiểm nghiệm.”
🌒 Đêm thứ ba sau khi Vân Thiên Hà trở về từ Vọng Huyết Tự
Bầu trời đêm không có trăng. Mây đen lặng lẽ trườn qua vầng sao mờ. Tại khu rừng Tĩnh Tu phía tây nội viện, một tiếng hét thất thanh vang lên:
> “Aaaa—! Không, đừng tới gần!!”
Âm thanh vang vọng trong rừng rồi tắt ngấm.
Sáng hôm sau, cả Thần Viện chấn động.
> Vân Thanh Tử – đệ tử nội môn cấp cao, thiên phú Kim hệ, tu vi Trúc Cơ trung kỳ – mất tích bí ẩn.
Trong rừng chỉ còn một vệt máu dài, kéo tới tận một tảng đá có khắc đồ án cổ xưa: một vầng trăng nhuộm máu.
Trong đại điện Thần Viện, chưởng viện và các trưởng lão hội tụ, cùng với đại diện từ nội môn và các nhánh phụ.
> “Dấu hiệu để lại... là biểu tượng của Huyết Nguyệt Giáo.”
“Càng ngày càng to gan! Chúng đã len lỏi vào tận nội viện rồi sao?”
Một vị trưởng lão có mái tóc trắng – Lão Thôi Khê – trầm giọng:
> “Trận pháp dò linh khí của nội viện không phát hiện ra gì. Chứng tỏ kẻ hành động đã vượt qua được cả tầng cảm ứng. Đây không phải thủ đoạn của đệ tử bình thường.”
Vân Thiên Hà đang tu luyện tại đài Linh Phong thì nhận được tin báo. Khi cùng nhóm đệ tử nội môn đến nơi phát hiện dấu vết, Thiên Dực Sưu Thú trên vai hắn bỗng lông dựng đứng, rít khẽ.
> “Chủ nhân… có mùi tà huyết. Và… một thứ gì đó giống ‘ấn ký hiến tế’ cổ xưa.”
> Vân Thiên Hà nhíu mày: “Ấn ký… giống với thứ từng thấy tại Vọng Huyết Tự…”
Trong khi các trưởng lão khoanh vùng điều tra, Vân Thiên Hà âm thầm báo cho sư phụ, lão nhân thần bí – nay đã có tên là Tề Tán Phàm – và xin chỉ thị.
---
🤫 Tề Tán Phàm trầm ngâm:
> “Huyết Nguyệt Giáo bắt đầu hành động trong tông môn… chứng tỏ đã có nội ứng hoặc kẻ phản đồ hỗ trợ.”
“Không phải chuyện của trò. Nhưng nếu muốn thử… đây là một cơ hội.”
> “Đêm nay, khu vực phía nam – có một ngọn phong bị bỏ hoang từ trăm năm trước, từng là nơi luyện độc thất truyền. Nếu ta đoán không nhầm… có thứ gì đó đang tụ lại ở đó.”
> “Hãy cẩn thận. Nếu cảm thấy nguy hiểm – chạy.”
Trăng bị che lấp bởi tầng mây dày, bóng tối như một tấm chăn nặng nề phủ xuống rặng núi đã bị lãng quên.
Vân Thiên Hà một thân hắc y, lưng đeo kiếm, từng bước tiến vào trong đống kiến trúc đổ nát. Thiên Dực Sưu Thú lúc này ẩn thân trong tay áo hắn, không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Hắn cảm thấy rõ ràng khí tức nơi đây hỗn tạp: âm hàn – máu tươi – tà khí.
Từ một tàn thạch điện đổ nát, một luồng tà khí mơ hồ thoát ra, ngưng tụ thành một bóng người cao gầy.
> “Không ngờ còn có ai phát hiện ra nơi này.”
Giọng nói kia lạnh như băng lẫn đầy vẻ giễu cợt. Người kia khoác áo đen dài, đầu đội mặt nạ bạc hình trăng khuyết, quanh thân uốn lượn tà khí như sương mù.
> “Ngươi là ai?” – Vân Thiên Hà rút kiếm.
> “Ta là kẻ đã từng được tôn xưng ‘nội môn đệ tử hạch tâm’ của Thiên Đô Thần Viện. Nhưng giờ… ta là ‘Ảnh Nhiễm Tà Huyết’ của Huyết Nguyệt Giáo.”
> “Ngươi chính là… phản đồ năm xưa?”
> “Phản đồ ư?” – Hắn bật cười khàn. “Khi người ta mù quáng trung thành với một cái xác mục nát… thì phản bội có khi lại là tỉnh ngộ.”
---
⚔️ Trận đấu thăm dò
Tà khí quét tới như lưỡi đao, bóng người vụt đến trước mặt Vân Thiên Hà trong chớp mắt.
Choang!
Hai luồng khí tức chạm nhau. Tam Muội Chân Hỏa phun trào từ tay Vân Thiên Hà, ngăn chặn tà khí cắn nuốt.
> “Khá lắm… ngươi có chút bản lĩnh. Nhưng thứ hỏa của ngươi chưa đủ để thiêu được ‘Huyết Ảnh Phong Linh Quyết’ của ta.”
Ảnh Nhiễm Tà Huyết vừa đánh vừa cười. Hắn di chuyển cực nhanh, thân ảnh mờ ảo như bóng ma. Mỗi chiêu thức tung ra đều ẩn chứa tà khí và sát cơ.
Vân Thiên Hà thở gấp, cảm nhận được áp lực kinh khủng. Đối thủ rõ ràng chỉ đang thử thách hắn, chưa hề tung toàn lực.
---
🩸 Một chiêu rạch má
Một chiêu kiếm từ Vân Thiên Hà lướt ngang mặt nạ của đối thủ, để lại một vệt rách.
> “Hừ… tiểu tử! Đủ rồi, đến đây thôi. Hôm nay, để ngươi sống thêm một thời gian.”
Ảnh Nhiễm Tà Huyết tung một luồng huyết vụ che trời, rồi biến mất vào bóng đêm.
> " Ngày sau gặp lại … ta sẽ đích thân tiễn ngươi về với cát bụi.”