Một đêm vốn nên tĩnh mịch như bao đêm khác, nhưng ở điện Chính Đạo—nơi chỉ triệu tập khi có biến cố lớn—đèn sáng rực, tiếng bước chân của các vị trưởng lão vang vọng.
Tề Tán Phàm đứng cạnh Điện Chủ Tư Mạc, ánh mắt ngưng trọng. Trên mặt bàn đá, một tấm linh phù đỏ thẫm được trải ra, chính là tín vật tà giáo Huyết Nguyệt Giáo, nhặt được gần Phong Linh Phong, từ nơi Vân Thiên Hà từng giao chiến.
> "Không còn nghi ngờ gì nữa." – Một vị trưởng lão vỗ bàn đứng dậy.
"Tà giáo đã thâm nhập vào khu vực ngoại vi của Thần Viện! Hơn thế nữa… còn có dấu hiệu nội ứng tiếp tay!"
> Tư Mạc gật đầu, giọng nghiêm:
“Nội gián không chỉ tồn tại trong thế tục, mà ngay cả trong các chi phái nội môn cũng đã bắt đầu có những động thái bất thường. Chúng ta cần… thanh trừng.”
> “Từ ngày mai,” Tề Tán Phàm lên tiếng, ánh mắt lạnh băng:
“Chia ba tổ:
– Tổ đầu tiên truy dấu tà khí ở vùng rìa ngoài Phong Linh Phong.
– Tổ thứ hai âm thầm điều tra trong nội viện, nhất là các đệ tử có dấu hiệu tiếp xúc với ngoại giáo.
– Tổ thứ ba, giữ vững an ninh bên trong tông môn và giám sát các hành động bất thường.”
Các trưởng lão gật đầu, một vài người thoáng liếc nhau—vì không ai dám chắc bên cạnh họ có phải là một con rắn nằm vùng.
> “Chúng ta không thể để lịch sử tái diễn.” – Một trưởng lão già giọng run rẩy.
“Năm xưa khi Hồ Suy Vong sụp đổ, cũng vì có kẻ mở cửa từ bên trong, để tà giáo ồ ạt tràn vào…”
> “Nếu Huyết Nguyệt Giáo lại chọn thời điểm tông môn đang phục hồi để tấn công, thì rất có thể… mục tiêu không chỉ là phá hoại.”
Tề Tán Phàm nhíu mày, tay nắm chặt thành ghế.
> “Có thể chúng đang nhắm vào… Tàng Kinh Các – nơi lưu giữ công pháp tối thượng của Thần Viện.”
Sau khi nhận được mật lệnh từ Tề Tán Phàm, Vân Thiên Hà lặng lẽ quan sát một đệ tử tên Tần Phong—người phụ trách sổ sách phân phối linh dược trong Linh Dược Các. Gã vốn là đệ tử có tư chất trung bình, không nổi bật, nhưng thời gian gần đây lại có hành tung mờ ám và từng xuất hiện gần nơi tà khí được phát hiện.
> “Hắn... mỗi đêm đều lén rời khỏi phòng, đi vào khu vực cấm dược.” – Vân Thiên Hà thì thầm, ánh mắt trầm xuống.
Tối hôm đó, Vân Thiên Hà bám theo sau. Tần Phong tiến vào kho linh dược bỏ hoang, nơi lưu trữ các dược vật thí nghiệm thất bại. Khi ánh trăng bị mây che, gã bỗng thay đổi thần thái – rút ra một ngọc bài khắc huyết chú và bắt đầu tụ niệm.
> "Huyết nguyệt quang chiếu, dục tịnh linh căn, mở kết giới…" – Giọng hắn đầy âm lãnh.
Ngay lập tức, từng tia hắc khí lan ra từ dưới nền đất, dược thảo trong kho héo rũ, đất đá nứt vỡ. Một truyền tống pháp trận màu đỏ máu đang từ từ hình thành.
Vút! Một luồng hỏa diễm xuất hiện.
> “Tần Phong… ngươi không còn gì để giấu nữa rồi.” – Giọng Vân Thiên Hà vang lên từ tầng gác.
Tần Phong biến sắc nhưng nhanh chóng cười lạnh:
> “Thì ra là ngươi… Vân Thiên Hà. Tên tân sinh không biết lượng sức mà dám theo dõi ta!”
Gã hất tay, một đạo huyết trảo lao tới như thiểm điện. Nhưng Vân Thiên Hà đã sớm chuẩn bị.
> “Tam Muội Chân Hỏa – Bạo Liệt Trảm!”
Lưỡi kiếm rực lửa bổ xuống, khiến hắc trảo bị thiêu rụi. Tần Phong khựng lại, rút ra một huyết phù và cắn đầu ngón tay.
> "Ngươi tưởng chỉ có vậy đã ngăn được ta sao? Huyết Dực Hóa Thân!"
Một đôi cánh máu mọc ra từ sau lưng hắn, cơ thể hóa quỷ dị, tốc độ và pháp lực tăng vọt.
Hai bên lao vào giao chiến dữ dội. Lửa và máu đan xen trong không trung. Vân Thiên Hà lợi dụng chiêu pháp biến hóa từ “Chi Kết”, liên tục tránh né, dồn địch vào thế thủ.
Cuối cùng, Vân Thiên Hà thi triển “Hỗn Nguyên Phá Ảnh Trảm” – một chiêu thức cận chiến cường bạo kết hợp sức mạnh thể pháp, phá tan lớp phòng ngự huyết khí. Tần Phong trọng thương, ngã gục.
> “Khặc khặc… dù ta chết… thì các ngươi… cũng không ngăn được… giáo chủ… khai mở Thánh Huyết Kết Giới… Hắc Long Sơn…” – Hắn nói, rồi tự bạo đan điền hủy xác.
> [Hệ thống thông báo]
“Kí chủ tiêu diệt đệ tử tà giáo – +2.000 điểm cống hiến – +3 điểm cảm tri – 1 mảnh “Huyết Nguyệt Lưu Phù”.
Kích hoạt nhánh nhiệm vụ mới: “Giải mã mảnh lưu phù – Truy tung Huyết Long Giáo Chủ”.”
🌌 Bối cảnh: Sau đêm giao chiến – sớm tinh mơ tại khu tu luyện biệt viện nội môn
Vân Thiên Hà đứng trong sân viện, ánh sáng bình minh chiếu lên gương mặt bình tĩnh nhưng đầy suy tư. Trong tay hắn là mảnh huyết phù còn sót lại sau khi Tần Phong tự bạo.
> “Hắc Long Sơn… giáo chủ… Thánh Huyết Kết Giới…”
Hắn lẩm bẩm, ánh mắt sâu như vực thẳm.
Hắn mở bảng hệ thống – nơi nhiệm vụ đã cập nhật:
---
📜 [NHIỆM VỤ PHỤ: Truy Tìm Manh Mối – Huyết Nguyệt Giáo]
Mục tiêu 1: Giải mã “Huyết Nguyệt Lưu Phù”
Mục tiêu 2: Tìm lối đến Hắc Long Sơn
Mục tiêu 3: Điều tra Thánh Huyết Kết Giới
Thưởng: ??? (ẩn)
Nguy hiểm: Cực cao
Vân Thiên Hà đem huyết phù tới Tàng Tự Các – nơi lưu trữ thư tịch cổ của Thần Viện. Với sự trợ giúp từ hệ thống, hắn tra ra:
> “Huyết Nguyệt Lưu Phù – dùng để mở ra tọa độ kết giới phụ của Huyết Nguyệt Giáo. Từng ghi nhận ẩn dấu trong vùng đá đen ở phía nam Long Vũ Trấn, địa hình hiểm trở, có liên quan đến Hắc Long Sơn – nơi từng là mạch khoáng yêu thạch bị phong ấn.”
Sau khi nghiên cứu xong, Vân Thiên Hà âm thầm làm thủ tục rời tông môn. Hắn để lại một phong thư gửi Tề Tán Phàm, chỉ nói đơn giản:
> “Ta cần điều tra một việc… liên quan đến an nguy Thần Viện. Mong trưởng lão giữ kín.”
Mang theo Thiên Dực Sưu Thú (dưới hình dạng thu nhỏ) và vài bình đan dược, hắn khởi hành về hướng Long Vũ Trấn – nơi cách Thiên Đô Thành ba ngày đường ngựa.
Khi tới được vùng ngoại vi Long Vũ Trấn, hắn cảm thấy yêu khí nhàn nhạt lan tỏa từ lòng đất. Dân làng quanh vùng thì thầm truyền tai nhau về:
> “Núi Hắc Long dạo gần đây có tiếng gầm quái dị ban đêm…”
“Thợ mỏ mất tích rồi trở về như người mất hồn…”
“Nhiều người bị hấp dẫn bước vào núi rồi không thấy quay lại…”
Vân Thiên Hà cảm thấy sát khí mơ hồ. Hắn quyết định trà trộn vào nhóm thợ khoáng địa phương, âm thầm tiến vào khu mỏ bỏ hoang nơi chân núi – nơi mảnh huyết phù rung nhẹ liên tục.
Ánh chiều tà dần lặn sau lưng núi Hắc Long. Vân Thiên Hà lặng lẽ tiến sâu vào lòng mỏ đá bỏ hoang, nơi từng là huyết mạch kinh tế của Long Vũ Trấn. Không gian bên trong lạnh lẽo, ẩm mốc, từng bước chân đạp lên nền đá đen dường như đều vọng lại tiếng vang dài như lời cảnh báo.
> “Vù... vù...”
Huyết phù trong tay hắn chấn động nhẹ. Hắn dừng lại – cảm nhận rõ một luồng yêu khí tà dị đang tụ hội ở phía trước.
“Ồ? Không ngờ lại có chuột chui được vào tận đây.”
Một giọng nói khàn đục vọng ra từ trong bóng tối. Một bóng người chậm rãi bước ra, trên người khoác hắc bào, trước ngực đeo huyết lệnh của Huyết Nguyệt Giáo.
> Hộ pháp cấp thấp – Huyết Hồn
Tu vi: Chân Nguyên cảnh hậu kỳ
Đặc điểm: Sở hữu Huyết Nguyệt Chi Ấn – có thể hấp thu sinh lực từ đối thủ để tự tái sinh
Pháp kỹ: Huyết Liên Hóa Tử, Huyết Bạo Trảo, Huyết Bức Tật Ảnh
“Tên... Vân Thiên Hà đúng không? Ngươi là kẻ khiến Tần Phong chết thảm? Tốt lắm, bệ hạ đã ra lệnh truy hồn ngươi.”
Không nói thêm, Huyết Hồn vung tay, năm luồng huyết khí như rắn quỷ lao về phía Vân Thiên Hà. Cùng lúc, Huyết Liên Hóa Tử nở bung trên mặt đất như mồi nhử hòng trói chân đối thủ.
Vân Thiên Hà phóng người lướt qua, Thiên Dực Sưu Thú vỗ cánh hóa thành quang ảnh quấy nhiễu tầm nhìn. Hắn đạp kiếm lên, tung chiêu:
> Tam Muội Chân Hỏa – Diễm Lôi Đột Liệt!
Lửa nóng tỏa ra, thiêu đốt từng dòng huyết khí. Nhưng tên hộ pháp bật cười:
“Lửa? Vô dụng với ta!”
Hắn hấp thu ngược pháp lực từ Tam Muội Hỏa bằng Huyết Bức Tật Ảnh, rồi áp sát như bóng ma, tung Huyết Bạo Trảo vào thắt lưng Vân Thiên Hà.
“Xoẹt!”
Một đường máu hiện ra, nhưng không phải của Vân Thiên Hà – mà là phân thân giả thể do hệ thống tạo ra để đánh lừa cảm tri.
> “Ngươi... là tên tiểu tử quỷ quyệt!”
Ngay sau đó, từ phía sau lưng Huyết Hồn, một mũi kiếm mang theo Hỗn Nguyên Chi Lực đâm xuyên áo bào của hắn.
Tên hộ pháp hét lớn, huyết khí tụ lại muốn tự bạo kéo Vân Thiên Hà cùng chết.
> “Đáng tiếc... ngươi không kịp rồi.”
Thôn Phệ Chi Thư xuất hiện trong thức hải, nuốt chửng Huyết Nguyệt Ấn của hắn trong chớp mắt. Quá trình tự bạo thất bại – Huyết Hồn bị luyện hóa.
> 📜 [Thông báo hệ thống]:
Đã tiêu diệt hộ pháp Huyết Hồn
Thưởng: +2.8 Nhanh Nhẹn | +3.4 Cảm Tri | +1 Võ Hồn Thức Tỉnh Điểm
Thu thập: Huyết Nguyệt Ấn x1 | Huyết Linh Trảo (chiến kỹ tà môn)
Sau khi tiêu diệt Huyết Hồn, Vân Thiên Hà thu lại Huyết Nguyệt Ấn, ánh mắt trầm ngâm nhìn sâu vào vết nứt đá đang khẽ rung lên phía sâu trong hang động – nơi huyết khí còn chưa tan biến hoàn toàn. Nhưng trước khi hắn kịp tiến lên…
> “Véo!”
Một tiếng gió xé rít vang lên, theo sau là ba bóng người từ lối sau của mỏ đá lao đến như điện xẹt.
Cả ba đều mặc đạo bào màu lam xám thêu ký hiệu ba cánh tuyết liên – biểu tượng của Tàng Hàn Cốc, một nhánh tu chân tông môn chuyên tu pháp thuật băng hàn và luyện tâm thuật khắc nghiệt.
1. Mộ Dạ Hàn – nữ tử đầu lĩnh, tu vi Chân Nguyên sơ kỳ, sử dụng pháp bảo Tuyết Ảnh Phi Tuyền – chuyên dùng để dò tìm dao động linh khí.
2. Lý Băng Hạo – tính tình kiêu ngạo, chuyên luyện Băng Linh Trảo, tu vi tương đương Vân Thiên Hà nhưng luôn coi người ngoài Tàng Hàn Cốc là “phàm nhân thấp kém”.
3. Tống Hạo Kỳ – trầm mặc ít nói, luôn quan sát từ sau lưng hai người còn lại.
Mộ Dạ Hàn híp mắt nhìn thi thể Huyết Hồn vẫn còn đang tan biến sau trận pháp luyện hóa:
> “Linh khí huyết sát rất nồng... Chúng ta đến muộn một bước. Là ngươi giết hắn?”
Vân Thiên Hà không đáp, chỉ nhẹ nhàng lau thanh kiếm huyền thiết, ánh mắt lạnh nhạt.
Lý Băng Hạo bước lên, cười khẩy:
> “Không trả lời, tức là thừa nhận. Ngươi là ai? Không có đạo bào, không có pháp ký, chắc là tán tu vô danh?"
Vân Thiên Hà (lạnh nhạt):
> “Nếu ta là tán tu mà có thể giết hộ pháp Huyết Nguyệt Giáo, vậy chẳng phải các ngươi cũng thấp hơn cả tán tu sao?”
Tống Hạo Kỳ lùi nửa bước, nhưng trong mắt hiện tia sáng đánh giá.
Mộ Dạ Hàn giơ tay ngăn Lý Băng Hạo, đôi mắt lướt qua thanh Huyết Nguyệt Ấn trong tay Vân Thiên Hà rồi nhẹ giọng nói:
> “Dù sao, ngươi đã phá được dấu huyết kết và tiêu diệt Huyết Hồn. Không đơn giản. Tuy nhiên, chỗ này... không còn chỉ là trận điểm bình thường. Chúng ta nhận được tin báo – nơi đây có thể là lối dẫn đến một di tích Huyết Thần Chi Địa. Ngươi có dự tính gì?”
Vân Thiên Hà:
> “Không liên quan đến các ngươi. Ta không chia đường, không lập đội.”
Lý Băng Hạo (giận dữ):
> “Ngông cuồng!”
Mộ Dạ Hàn (mỉm cười):
> “Tốt. Vậy thì chúng ta chia đường. Nhưng nếu bên trong di tích, chúng ta lại gặp nhau… hy vọng ngươi không cản đường.”
Ba người quay người bỏ đi, tiến về một ngả khác của khu mỏ – để lại phía sau một bầu không khí âm u và căng thẳng mơ hồ. Vân Thiên Hà nhắm mắt thở dài, cảm nhận hệ thống vang lên:
> 📜 [Nhiệm vụ cập nhật]:
✦ Khám phá di tích Huyết Thần Chi Địa – phân tích sơ đồ trận pháp cổ
✦ Cảnh báo: Một số tông môn khác đã cử người xâm nhập – không loại trừ khả năng có đệ tử nội ứng
Sau khi nhóm của Tàng Hàn Cốc rời đi, Vân Thiên Hà không chần chừ, kích hoạt Tam Muội Chân Hỏa dưới dạng ánh lửa nhỏ luân chuyển quanh thân thể để chiếu sáng trong không gian tối âm u mịt mờ của mỏ đá đã sụp vỡ.
Lối mạch đá dẫn xuống dưới gần như là đường đơn, vách đá hai bên hiện rõ vết cào xé kỳ dị — không giống dấu vết do yêu thú tạo ra, mà tựa như... một loại khí tức bị trấn áp, không thể thoát ra hoàn toàn, để lại oán niệm nơi không gian.
---
🔥 Kích hoạt dấu ấn Thôn Phệ Chi Thư
Khi Vân Thiên Hà tiến tới một bức tường đá màu huyết thạch, hệ thống bất ngờ vang lên trong thức hải:
> 📜 [Cảnh báo Hệ Thống]:
✦ Phát hiện dư chấn linh lực từ Huyết Ấn Nguyên Mạch
✦ Có dấu hiệu phong ấn một mảnh vỡ ẩn dấu của Thôn Phệ Chi Thư
➤ Điều kiện mở khóa: Kích hoạt huyết khí + dùng Hỗn Nguyên Chi Lực cộng hưởng
Không chần chừ, hắn khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Đạo Tự Nhiên, đồng thời dẫn xuất Hỗn Nguyên Chi Lực trong đan điền truyền vào lòng bàn tay.
Tại tâm tường đá, một mắt trận lục giác khẽ sáng lên, hình ảnh như mạch máu ngoằn ngoèo dần hiện ra, từ đó tỏa ra khí tức cổ xưa, lạnh lẽo và tàn sát.
> “Thôn Phệ Chi Thư, mở cho ta một phần ấn phong!”
Một tiếng “ầm” nhỏ vang lên trong không gian kín, tường đá nứt ra một khe hở đỏ rực, từ đó trào ra một làn sương huyết, quấn quanh cổ tay Vân Thiên Hà – hệ thống lập tức phát thông báo:
> 📜 [Mảnh vỡ Thôn Phệ Chi Thư – Ấn Pháp Tầng Hai đã mở khóa]
➤ Kỹ năng mới: Thôn Diệt Tâm Huyết
— Cho phép hút máu của mục tiêu tử trận trong vòng 10 giây sau khi chết để khôi phục pháp lực và tăng cường cảm tri.
➤ Thuộc tính cộng thêm: +6 Cảm Tri, +3 Trí Lực
Ngay sau khi ấn trận bị mở, mặt đất phía trước rung chuyển nhẹ. Cát bụi rơi xuống, và một bệ đá hình ngũ giác chậm rãi tách ra từ lòng đất, để lộ một huyệt đạo xoắn ốc đi sâu xuống lòng núi.
Trên đỉnh bệ đá có khắc ký hiệu cổ: 「Huyết Thần Kết Giới – Cấm Nhập Nhân Gian」.
Ánh mắt Vân Thiên Hà hiện lên sự sắc lạnh:
> “Huyết Thần Chi Địa... Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi.”
Với Tam Muội Chân Hỏa xoay quanh, Huyết Ấn trên cổ tay âm ỉ tỏa sáng, Vân Thiên Hà bước vào lối xoắn ốc dẫn xuống lòng đất sâu, nơi đã ngủ yên hàng vạn năm một cỗ khí tức yêu dị – và nơi từng là một trong những lò tế luyện lớn nhất của Huyết Nguyệt Giáo thời đại mạt pháp.
Nhóm đệ tử Tàng Hàn Cốc gồm bốn người, dẫn đầu là Lục Dung Tuyết, thiên tài băng linh căn, còn lại là Lãnh Từ, Quách Khải và Triệu Hàn Phi — đều là đệ tử nội môn, cảnh giới từ luyện khí hậu kỳ đến trúc cơ sơ kỳ.
Sau khi rời mạch đá sụp đổ, họ đi theo lối dẫn khí lạnh quẩn quanh phía tây bắc, nơi bị băng sương che phủ suốt ngày đêm.
> “Sư tỷ, khí lạnh nơi này không giống bình thường… giống như có khí tức của một trận pháp huyễn cảnh băng hệ cổ xưa.” – Lãnh Từ thì thầm, mắt nhìn quanh đầy cảnh giác.
Lục Dung Tuyết gật đầu, ánh mắt sắc bén:
> “Là ‘Băng Tủy Cấm Cảnh’ được ghi lại trong cổ đồ. Nơi này từng là điểm thí luyện bị bỏ hoang của một phân đà Tàng Hàn Cốc đời trước, sau sụp đổ thì cấm ghi lại lối vào… Chúng ta đã đi nhầm rồi.”
Họ vừa định quay đầu rút lui thì mặt đất rung chuyển nhẹ. Một tiếng “rắc” vang lên — trận pháp dưới đất được kích hoạt!
Bốn người bị chia cắt thành hai nhóm. Lục Dung Tuyết cùng Triệu Hàn Phi bị vây trong băng kính mê trận, còn Quách Khải và Lãnh Từ thì rơi vào một khu vực lạnh đến đóng băng cả linh lực trong cơ thể.
---
❄️ Khu vực Băng Tủy Trận – Lục Dung Tuyết vs Băng Ảnh
Bên trong khu băng kính, hàng loạt bóng ảnh băng ngưng tụ hiện ra — mô phỏng lại chính bản thân của Lục Dung Tuyết và Triệu Hàn Phi, mang đầy đủ công pháp, chiến kỹ mà họ từng sử dụng.
> “Không chỉ là huyễn ảnh mà còn là di ảnh pháp thân… chúng có thể phản ứng với linh lực thực chiến của ta!” – Dung Tuyết cắn răng.
Phía đối diện, bản thể băng ảnh của nàng lạnh lùng thi triển Băng Liên Huyền Vũ Kiếm – chiêu thức chủ đạo của Tàng Hàn Cốc. Một luồng băng kiếm dài ba trượng phóng thẳng về phía nàng.
> “Hừ, đã là phản chiếu từ ta… thì sao mạnh bằng ta thật được!”
– Lục Dung Tuyết nâng tay, Tam Hoa Tuyết Ảnh xuất hiện sau lưng nàng, ba đóa băng hoa khổng lồ xoay tròn, tán phá luồng kiếm ảnh đối diện.
Chiến đấu giằng co, băng khí hội tụ càng dày, Linh lực trong đan điền hai người dần suy giảm — một trận chiến không thể kéo dài.
---
⚔️ Khu vực Hàn Tủy Hồn Băng – Quách Khải và Lãnh Từ
Ở một nơi khác, Quách Khải ngồi bệt xuống đất, linh lực trong người gần như đông cứng, da thịt bắt đầu rạn nứt vì lạnh thấu cốt. Lãnh Từ dù mang hỏa linh căn nhưng pháp lực bị kìm hãm, không thể đốt cháy nổi một tia khí.
> “Không đúng… đây không chỉ là trận băng, mà là Hồn Băng Trận Cổ. Nó hút cảm xúc tiêu cực trong tâm để ngưng tụ thành Hồn Huyễn Linh Thể!”
Ngay khi hắn vừa nói dứt, một vật thể có hình dáng mẫu thân hắn trong quá khứ – khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt căm ghét – xuất hiện trước mặt.
> “Ngươi… mãi mãi chỉ là một đứa vô dụng!”
> “KHÔNG PHẢI!!” – Lãnh Từ hét lớn, bạo phát linh lực cuối cùng, trực diện phá tan ảo ảnh.
---
🌀 Giao nhau định mệnh?
Đúng lúc đó, một dao động pháp trận kỳ lạ phát ra từ trung tâm Băng Tủy Cấm Cảnh – có vẻ như ai đó (Vân Thiên Hà) từ một lối khác đụng vào lõi trận, khiến các khu vực dần giao nhau lại.
Hệ thống chuyển động. Bốn người – dù mỗi người ở vị trí khác nhau – đều bị cuốn theo luồng ánh sáng xanh lam lạnh lẽo, truyền tống tới một khu vực trung tâm cổ điện – nơi có dấu tích… một tế đàn phong ấn cổ xưa
Lục Dung Tuyết mở mắt, cơn choáng váng khi bị truyền tống qua không gian khiến thân thể hơi lảo đảo. Nàng phát hiện bản thân đang đứng trên một nền đá trắng mờ mờ lục khí, bốn phía u tĩnh dị thường, từng cột trụ đá cao chạm trần vòm hình vảy rồng vây quanh một tế đàn bảy bậc, ở giữa là một miệng giếng đen ngòm.
Lãnh Từ, Quách Khải và Triệu Hàn Phi lần lượt xuất hiện phía sau nàng.
> “Chúng ta… bị dịch chuyển tới trung tâm của bí cảnh?” – Triệu Hàn Phi nhìn quanh, thần sắc ngưng trọng.
> “Cẩn thận. Linh khí nơi này rất cổ xưa… tựa như từ thời mạt pháp. Đây không phải là nơi chúng ta nên đặt chân vào nếu không có sự chuẩn bị.” – Lục Dung Tuyết hạ giọng.
Nơi tế đàn tỏa ra một cỗ khí tức kỳ dị — nửa linh, nửa huyết, nửa oán niệm — khiến da thịt ai nấy đều rợn lên từng đợt ớn lạnh.
Trên bậc tế đàn, có khắc một trận pháp kỳ lạ hình tròn, ở tâm trận là một ký hiệu cổ ngữ:
> “Nguyệt Huyết Phong Ấn – Tê Giác Đệ Tam Ấn”
> “Huyết Nguyệt? Không phải là tên của một trong các phân đà tà giáo bị xóa sổ thời mạt pháp sao? Tê Giác… chẳng lẽ là tên yêu thú cổ đại từng bị phong ấn tại nơi này!?” – Quách Khải khẽ thốt, khuôn mặt cứng lại.
---
🩸 Oán Linh Canh Giữ – Tế Đàn Bắt Đầu Phản Ứng
Bỗng một luồng khí lạnh buốt thấu xương từ dưới miệng giếng trào lên, một bóng đen như làn khói từ từ hiện hình, mơ hồ lộ ra bóng dáng của một người – nhưng không rõ mặt.
> “Các ngươi… không nên đến đây…”
Giọng nói vỡ vụn, như vọng lại từ đáy địa ngục.
Ngay khi câu nói vang lên, bốn bức tường đá bỗng nứt ra, hàng chục bóng người mặc áo giáp cổ xưa, đã phân hủy nhưng linh hồn oán niệm chưa tan, từ từ đứng dậy.
Oán linh thủ vệ – tàn dư của những tu sĩ từng bị tế sống để phong ấn yêu vật
> “Không được đánh vỡ tâm trận! Phá hỏng cân bằng, chúng ta sẽ kích hoạt toàn bộ phong ấn!” – Lục Dung Tuyết quát lớn.
---
⚔️ Cuộc Tử Chiến – Từng Bước Rút Lui
Triệu Hàn Phi mở ra Huyền Hỏa Linh Quyết, sử dụng hỏa bạo ngăn cản oán linh. Quách Khải điều động Băng Tiễn Xuyên Tâm bắn phá từ xa. Lãnh Từ thì dùng trận pháp ngắn tạm thời trì hoãn bước tiến.
Nhưng oán linh không sợ đau, không có thần trí – đánh chết rồi lại tụ hình từ oán khí dưới tế đàn.
> “Bọn ta không chống được lâu đâu! Chúng ta phải tìm điểm đứt trong tâm trận để rút!” – Quách Khải hét lớn.
Lục Dung Tuyết tập trung linh lực, bấm niệm pháp quyết, tự thiêu tế một phần khí hải bản thân, kích hoạt Cực Băng Liên Tỏa, bắn ra một chuỗi băng liên trói giữ đám oán linh tại chỗ.
Một khe nứt không gian phía bên kia tế đàn bất chợt mở ra – dường như là đường thoát duy nhất…
> “Chạy! Nhanh!” – nàng hét lớn, đẩy từng người vào trong khi chính bản thân vẫn cố kìm chân đám oán linh
🌀 Phía sau họ, vết nứt đóng lại...
Lục Dung Tuyết là người cuối cùng nhảy vào không gian rạn nứt.
Cảnh cuối cùng nàng nhìn thấy, là trong miệng giếng đen — có một con mắt đỏ như máu khẽ mở ra...
> “Tê Giác… thật sự còn sống…”
Sau khi rời khỏi khe nứt không gian, Lục Dung Tuyết cùng ba người Triệu Hàn Phi, Quách Khải và Lãnh Từ đáp xuống một khu vực rừng cổ tối tăm, cây cối um tùm, linh khí hỗn loạn, đất đá xám đen in hằn dấu vết của từng trận đại chiến trong quá khứ.
Họ thở dốc, thần sắc u ám.
Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau bụi cây:
> “Là các ngươi sao?”
Từ trong bóng tối, một thân ảnh bước ra — Vân Thiên Hà trong bộ trường bào đen thẫm, tay vẫn còn dính chút máu của một yêu thú vừa bị diệt.
Lục Dung Tuyết khẽ sững người, rồi nhanh chóng trấn định:
> “Vân sư huynh? Huynh cũng ở khu vực trung tâm này?”
> “Ta vừa truy sát một đàn Hắc Mâu Thử thì linh khí dao động bất thường ở phía này… không ngờ lại gặp các ngươi.” – Vân Thiên Hà bước lại gần, ánh mắt đảo qua từng người – sắc mặt ai nấy đều nhợt nhạt, linh lực tiêu hao rõ rệt.
Triệu Hàn Phi vội kể lại việc họ bị truyền tống đến tế đàn phong ấn, phải chiến đấu với oán linh cổ đại rồi mới thoát thân.
Nghe xong, Vân Thiên Hà im lặng hồi lâu.
Hắn liếc nhìn vùng trời phía xa – nơi oán khí mỏng mảnh vẫn chưa tan hết, rồi nói:
> “Bí cảnh này… có thứ gì đó rất không ổn. Nếu đúng là Yêu Vương thời mạt pháp từng bị phong ấn, thì chúng ta đều đã bước vào vùng đất cấm.”
---
☕ Lửa Trại và Sự Gắn Kết
Nhóm người tìm một khu đất trống gần đó, đốt lên lửa trại. Mỗi người vừa điều tức khôi phục, vừa đàm đạo.
> “Nếu không có Lục sư tỷ dốc toàn lực kích phát pháp quyết, e là hôm nay chúng ta đã không thể toàn mạng trở ra.” – Quách Khải cảm thán.
> “Thế nên nói, đừng xem thường người tu hệ băng…” – Lục Dung Tuyết liếc nhẹ, lời nói nửa đùa nửa thật.
Vân Thiên Hà ném thêm vài nhánh gỗ vào lửa, rồi nhẹ nhàng hỏi:
> “Các ngươi có để ý thấy… một cỗ khí tức cường đại vẫn còn đang ngủ say trong đó không?”
Lãnh Từ gật đầu:
> “Có. Lúc cuối cùng, ta cảm thấy… một con mắt đang dõi theo chúng ta. Nó không ra tay… có thể là vì chưa thể hoàn toàn tỉnh lại.”
> “Hoặc đang chờ đúng ‘chủ nhân’…” – Vân Thiên Hà thì thầm, ánh mắt khẽ trầm xuống.
Không ai trong nhóm biết, ngay trong cơ thể Vân Thiên Hà, Thôn Phệ Chi Thư khẽ rung lên khi hắn bước gần tế đàn… như cảm ứng được vật gì đó quen thuộc.
---
⛰️ Tiếp theo là gì?
Cả nhóm bàn luận:
Có nên quay về lối ra bí cảnh để thông báo cho Thiên Đô Thần Viện về nguy cơ phong ấn rạn nứt?
Hay nên tiếp tục lịch luyện, tìm kiếm thêm cơ duyên — trước khi bí cảnh tự động đóng lại?
Triệu Hàn Phi gợi ý nên chia làm hai nhóm:
– Một nhóm tìm kiếm lối ra và báo tin.
– Một nhóm do Vân Thiên Hà dẫn đầu tiếp tục tiến về hướng tây nam, nơi trong bản đồ cổ ghi chú "Khu vực Di tích Linh Hỏa", rất có thể liên quan đến pháp kỹ Tam Muội Chân Hỏa mà Vân Thiên Hà đang tu luyện.
Ánh lửa trại dần lụi tắt.
Sáng sớm hôm sau, sau khi điều tức khôi phục gần như hoàn toàn, Vân Thiên Hà, Lục Dung Tuyết, Triệu Hàn Phi và Lãnh Từ cùng rời đi, hướng về phía tây nam – nơi bản đồ bí cảnh có ghi: "Tàn tích của Viêm Tông".
🏞️ Địa hình biến đổi
Khung cảnh trước mắt họ dần thay đổi. Cây cối rút lui nhường chỗ cho địa hình đá đỏ rạn nứt, khói trắng nhè nhẹ bốc lên từ những khe nứt địa mạch. Linh khí nơi đây không loãng, trái lại đặc quánh và mang hơi nóng cháy bỏng, như thiêu như đốt.
> “Nơi này… như một lò luyện khổng lồ.” – Lãnh Từ thở hắt ra, mồ hôi thấm ướt áo.
> “Cẩn thận. Có dấu hiệu của dư âm pháp trận.” – Lục Dung Tuyết nhắc, rồi giơ tay chỉ một vòng đá hình tròn lấp ló dưới đất.
Vân Thiên Hà khựng lại – cảm giác quen thuộc dâng lên từ sâu trong đan điền, nơi Thôn Phệ Chi Thư chấn động nhẹ.
Pháp văn nơi này… gần như đồng bộ với nhịp mạch của Tam Muội Chân Hỏa trong cơ thể hắn.
---
🔥 Tế đàn cổ xưa và pháp văn khắc lửa
Ở trung tâm tàn tích, một tế đàn hình ngọn lửa ba chóp cao đến nửa thân người sừng sững hiện ra. Chung quanh là các phiến đá khắc ký hiệu hỏa thuộc pháp văn cổ, ẩn hiện ánh sáng đỏ mờ mờ.
Bọn họ tiến lại gần.
Triệu Hàn Phi định bước vào thì bị phản chấn đánh bay, sắc mặt tái nhợt.
> “Không thể tiến vào nếu không có hỏa linh khí cộng hưởng.” – Vân Thiên Hà nói, bàn tay hắn tỏa ra Tam Muội Chân Hỏa, áp lên phù văn cạnh tế đàn.
Ầm…!
Cả tế đàn rung chuyển, những ký hiệu cổ cháy sáng đỏ rực một cách đồng điệu với ngọn lửa của hắn.
Hệ thống hiện lên bảng thông báo:
> 📜 “Tìm thấy Địa Đồ Linh Hỏa – Khu vực tàn tích của Viêm Tông. Tam Muội Chân Hỏa phản ứng cộng hưởng: hệ thống tự động ghi nhận công pháp tăng trưởng 12% uy năng.”
> 🎁 Nhiệm vụ phụ mở khóa: “Đại Hỏa Đạo Cốt” – thu thập Lửa Địa Mạch Tịnh Hóa và Tâm Diễm Hồn Kết.
> 🎯 Thưởng nhiệm vụ: mở ra tầng 2 Thôn Phệ Chi Thư | tăng 10 điểm cảm tri | 1 lần chọn linh hỏa nguyên tố phụ.”
Khi hắn hấp thu được một phần Linh Hỏa, thì một tiếng rống vang dội từ lòng đất khiến cả bốn người kinh hãi.
Một con yêu thú hỏa hệ cỡ lớn từ dưới khe nứt địa mạch trồi lên – hình dạng như Xích Viêm Địa Long, toàn thân phủ vảy lửa, mắt đỏ rực, thực lực đạt tới Yêu Soái tam giai đỉnh phong.
> “Không lùi được nữa!” – Triệu Hàn Phi rút đại đao.
> “Chiến một trận!” – Vân Thiên Hà vận chuyển Hỗn Nguyên Chi Lực, Tam Muội Chân Hỏa rực cháy.
> “Phối hợp!” – Lục Dung Tuyết niệm chú, băng khí áp xuống giữ chặt chân Xích Viêm Địa Long trong thoáng chốc.
Trận chiến kéo dài gần nửa canh giờ, bốn người hợp lực phối hợp, Tam Muội Chân Hỏa kết hợp cùng Băng Tráo và chấn lực của Quách Khải, cuối cùng cũng hạ được Xích Viêm Địa Long.
Từ xác thú, một viên Hỏa Nguyên Tinh và Địa Mạch Diễm Hạch được thu lấy.
> “Đã thu thập 1/2 nguyên liệu mở khóa ‘Đại Hỏa Đạo Cốt’.”
Trận chiến kết thúc, Vân Thiên Hà và các đồng đội nghỉ ngơi bên bờ đá, nơi nhiệt khí vẫn còn âm ỉ lan ra từ xác của Xích Viêm Địa Long. Hắn lấy ra Hỏa Nguyên Tinh vừa thu được, đặt lên lòng bàn tay thì đột nhiên — viên tinh thể phát sáng, phản ứng mãnh liệt với Tam Muội Chân Hỏa trong cơ thể hắn.
> “Không lẽ còn có thứ gì khác được phong ấn ở đây?” – Hắn nghi ngờ, mắt ánh lên tia sắc lạnh.
Tảng tế đàn phía trước đột nhiên di chuyển, để lộ ra một lối đi ngầm bên dưới. Một cơn gió nóng rực từ lòng đất thổi lên mang theo hơi thở cổ xưa, khô cằn và tang thương.
---
🧭 Hành lang đá và dấu tích Viêm Tông
Cả nhóm lần theo lối đi, tiến vào sâu hàng trăm trượng dưới lòng đất. Ánh sáng từ pháp khí soi sáng con đường chật hẹp dẫn đến một đại điện cổ xưa bằng dung thạch, nơi những bia đá, tượng thần, phù điêu cháy xém rải rác khắp nơi.
Ở trung tâm đại điện là một ngọn lửa xanh lam lơ lửng không tắt giữa không trung. Dưới chân ngọn lửa là một bàn đá vuông, trên đặt một cuộn ngọc giản cháy xém và một khối phù ấn hỏa văn.
> “Đây là…” – Lục Dung Tuyết kinh ngạc – “Dấu tích của Viêm Tông Thượng Cổ – ngọn lửa kia là Bản Hồn Viêm.”
Vân Thiên Hà tiến lên, hệ thống lập tức hiển thị:
> 📜 Phát hiện di vật: “Di Ngôn của Viêm Thần” – Ngọc giản chứa đựng ý niệm cuối cùng của Viêm Thần Tổ Sư, người sáng lập Viêm Tông, người đầu tiên tu luyện Tam Muội Chân Hỏa đến Đại Viên Mãn.
> ⚠️ Cảnh báo: Chỉ người có Hỏa Đạo căn nguyên hoặc chân hỏa tương thông mới có thể nhận truyền thừa.
> 🔥 Yêu cầu: Dâng lên ngọn lửa bản nguyên của bản thân.
---
🔥 Truyền thừa của Viêm Thần Tổ Sư
Vân Thiên Hà vận chuyển Tam Muội Chân Hỏa, tách một phần ngọn lửa chân hỏa dâng lên ngọn lửa lơ lửng. Chớp mắt—
Ầm!
Ngọn lửa xanh lam bùng cháy dữ dội rồi chuyển sang màu đỏ kim rực rỡ. Ý niệm thần thức như thác đổ ào ào ùa vào thức hải của hắn.
Một giọng nói uy nghiêm và tang thương vang lên:
> “Kẻ hậu thế… Nếu ngươi có thể đi tới nơi này… tức là hỏa đạo chưa tuyệt. Tam Muội Chân Hỏa chỉ là bước đầu, ngươi hãy ghi nhớ: thứ chân chính khơi dậy hỏa đạo không phải sức mạnh mà là ý chí.”
> “Nếu ngươi có đủ dũng khí, hãy tìm kiếm ‘Tứ Tượng Hỏa Mệnh Đồ’ – tàn tích cuối cùng dẫn đến Hỏa Đế Cảnh.”
> “Ta để lại truyền thừa bước đầu – Viêm Ảnh Hồn Hỏa Quyết – như là kỳ vọng dành cho ngươi.”
> 📘 Bạn đã nhận được công pháp phụ trợ: [Viêm Ảnh Hồn Hỏa Quyết] – pháp môn rèn luyện tinh thần và tạo ra phân thân lửa.
🎁 Thuộc tính thưởng: Cảm Tri +10 | Trí lực +8 | Kỹ năng mới mở khóa: “Viêm Ảnh Phân Hồn”
Sau khi tiếp nhận truyền thừa, ngọn lửa bản nguyên trong cơ thể hắn dường như thêm một tầng tinh chất mới. Những lời nói của Viêm Thần như khắc vào linh hồn, khiến hắn cảm nhận rõ hơn về thiên đạo hỏa mệnh.
> “Chúng ta… nên giữ kín chuyện này.” – Lãnh Từ thì thào.
> “Ừm, nhưng ngươi nghĩ có bao nhiêu người trong thiên hạ… từng nghe đến cái tên Viêm Thần?” – Vân Thiên Hà siết chặt nắm đấm.