- Chị ơi ! Nhìn nè ! - Giọng nói ngây thơ của Kuria - Đứa em trai 5 tuổi của tôi . Trên tay thằng bé là 1 bức tranh , trông có vẻ như nó vẽ ba , mẹ , nó và tôi
- Chị Hana ơi ! Em vẽ cả nhà mình này chị ! Chị thấy em vẽ có đẹp không ạ ? - Kuria ngây thơ hỏi tôi
- Đâu ! Để chị xem nào ! - Tôi đưa tay ra , cầm lấy bức tranh của thằng bé
- Đẹp lắm ! - Tôi đưa tay lên xoa đầu thằng bé - Em vẽ rất đẹp ! Lần sau lại vẽ tiếp nhé ! Để chị xem cho em ! - Tôi động viên thằng bé tiếp tục theo đuổi đam mê hội họa của mình
- Hana ơi ! Đi vất rác hộ mẹ với ! Mẹ để ở trước cửa đấy - Mẹ tôi gọi tôi
- Vâng ạ ! Con đi ngay đây mẹ ! - Tôi trả lời mẹ - Em vẽ tiếp đi nhé ! Chị đi 1 lát sau chị quay lại ngay - Tôi nói với Kuria
- Vâng ạ ! Chị cứ đi đi ạ ! - Thằng bé vui vẻ đáp lại tôi
Tôi đi ra ngoài cửa , nhặt bao rác lên , sau đó mở cửa đi ra thùng rác công cộng . Sau khi vất rác xong tôi định trở vể nhà , nhưng tôi lại thấy cô Hikari ( cô hàng xóm của tôi ) ngã ra từ con hẻm gần ở gần thùng rác công cộng . Tôi sau đó không suy nghĩ nhiều , liền chạy về phía cô Hikari . Khi sắp đến chỗ cô Hikari đang nằm , bỗng nhiên cô đứng dậy . Không kịp phản ứng , tôi bị 1 thứ gì đó đâm vào bụng . Sau đó tôi cảm thấy mọi thứ quay cuồng , sau đó tôi dần mất ý thức . Sau khi tỉnh táo lại , tôi thấy mình đang ở trước của nhà . Khi chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra , thì trong nhà tôi vang lên tiếng hét của mẹ cùng tiếng đập phá đồ đạc . Không suy nghĩ gì thêm , tôi lao vào nhà và hét lên
- Mẹ ơi ! Có chuyện gì vậy ạ !
Nhưng trước mặt tôi , mẹ tôi đang nằm trên mặt đất , thoi thóp
- Hana ... em con ... nó đang trốn ... ở trong tủ ... bếp .... Mau lên ... con bế theo em chạy ngay đi - Mẹ nằm trên mặt đất , hởi thở đứt quãng , cố gắng nói tôi mau mang em chạy đi - Nhanh lên... Hana ...nến không thì quái vật sẽ ....đánh hởi được.... 2 đứa mất
Tôi cố gắng nuốt nước mắt vào nhưng nó vẫn tuôn rơi ra
- Vâng ... Hức ....con biết rồi.... Hức ... mẹ ơi .... Hức...con sẽ làm theo lời mẹ nó ạ ! -Tôi nức nở , không muốn tin vào những gì đang diễn ra trước mắt
Tôi lao vào bếp nhưng tôi lại cảm thấy choáng váng . Một giọng nói vang lên
- Tao sẽ hủy diệt những thứ mày yêu quý . Nên là nếu không muốn đau khổ thì hãy để ta kiểm soát hoàn toàn cơ thể này đi
Sai đó , ở sau lưng tôi , những chiếc súc tua đen nhánh , vươn ra , vươn tới chiếc tủ bếp . Chúng đâm vào trong chiếc tủ ở giữa
Phập ! - 1 âm thanh lạnh lùng vang lên
Chúng từ từ rút ra , là Kuria , những chiếc súc tua đâm xuyên qua cơ thể thằng bé . Sau đó chúng quấn lấy đầu và thân của thằng bé , tôi thấy thế liền hét lên
- Không ! Dừng lại
Nhưng chúng không dừng lại mà xé toạc cơ thể Kuria ngay trước mặt tôi , máu của thằng bé bắn lên mặt tôi . Vàn tôi gần như sụp đổ , nước mắt của tôi hoà cùng máu của Kuria ở trên mặt tôi . Tôi vươn tay định chạm vào xác của thằng bé , nhưng cơ thể tôi tự động gượng ép tôi đi về phía mẹ đang ngỡ ngàng , thoi thóp nằm trên mặt đất .
- Không đừng dừng lại ! Dừng lại ngay ! Không được - Tôi vừa khóc vừa gào lên tròng vô vọng . Tôi với lấy 1 con dao trên kệ bếp đâm vào chân mình - Dừng lại mau ! Dừng lại mau - Tôi vừa nói vừa đâm vào chân mình , tôi đâm liên tục , nhưng đôi chân tôi không những không dừng lại mà vẫn run rẩy tiến gần về phía mẹ tôi hơn
Phập ! - âm thanh lạnh lùng đó lại vang lên , nhưng nó không đâm vào mẹ tôi , mà những chiếc súc tua đã đâm thủng đầu bố tôi