Chương 1: Khởi đầu?

Năm 2198. Thế giới không còn vận hành bằng máy móc. Công nghệ sinh học và năng lượng siêu nhiên thay thế điện tử, AI và máy tính. Sau Sự kiện “Thức Tỉnh Toàn Cầu” — khi lớp dị tầng khí quyển bị xé rách bởi một vụ nổ năng lượng vô danh — hơn 90% nhân loại phát sinh những dị năng: điều khiển lửa, di chuyển tức thời, thao túng trọng lực…

Nhưng cùng lúc đó, còn một dạng khác xuất hiện — thiên phú.

Không giống dị năng, thiên phú không thể học. Không thể nâng cấp. Nó là một dấu ấn sinh mệnh duy nhất, khắc lên linh hồn mỗi người từ khi sinh ra. Mỗi thiên phú là một lời nguyền, hoặc một món quà – tùy theo cách nhìn.

Falan H. là một học sinh 17 tuổi của Học viện Sentrel Nexus – nơi đào tạo những người mang dị năng và thiên phú. Trong học viện rộng hàng trăm hecta, nơi mà mọi người đều tỏa sáng theo cách riêng của họ, Falan là khoảng trống không ai dám bước vào.

Cậu không có bạn. Không ai dám ngồi cùng bàn. Mọi bài kiểm tra sinh học đều được thực hiện từ xa bằng robot. Thậm chí hành lang nơi cậu đi qua luôn có cảm biến chuyển hướng hệ thống tuần hoàn khí.

Bởi vì máu của Falan là độc.

Không phải độc đơn thuần. Mà là một thiên phú sống.

Tên nó là: Độc Huyết.

Falan không phải “dị nhân máu độc” như trong truyện tranh cũ. Cậu không thể điều khiển máu thành roi roi hay tạo cánh từ huyết tương. Nhưng máu của cậu mang một dạng sinh vật vi mô chưa từng thấy, được Học viện mô tả là:

“Hệ vi sinh vật tiến hóa phản xạ – có thể thay đổi tính chất tùy vào độc tố tiếp xúc. Độc tính biến thiên, không ổn định, nguy cơ sinh học cấp độ 5.”

Nói đơn giản: bất kỳ ai khiến Falan chảy máu — có thể chết chỉ vì chạm vào nó.

Dưới áp lực kiểm soát, cậu học cách im lặng. Không tức giận, không cảm xúc mạnh, không để tâm tới ánh mắt ghê sợ. Nhưng bí mật lớn nhất cậu giữ không phải là nỗi cô đơn...

...mà là sự thật rằng chính cậu cũng không kiểm soát được nó.

Máu của cậu biết suy nghĩ. Và nó... đói.

Ngày biến cố xảy ra, cả lớp đang thực hành kiểm tra dị năng phản xạ. Một học viên tên Eynas — có thiên phú “Dị Hỏa Sinh Vật” — mất kiểm soát, làm nổ một bình chứa khí độc dị năng.

Căn phòng ngập trong làn khói xám tím. Hệ thống lọc bị vô hiệu hóa. Mọi học sinh đều ngã quỵ.

Trừ Falan.

Cậu đứng giữa phòng, làn da ửng đỏ, hơi thở phả ra sương đen mờ. Mắt cậu... đã đổi màu – một bên trắng, một bên đỏ như máu trộn lưu huỳnh.

Cảm biến ghi nhận độc tố trong phòng… biến mất sau 19 giây.

Chỉ còn một nguồn độc duy nhất — chảy trong người Falan.

Tối hôm đó, trong phòng y tế khử độc, cậu được cấp quyền truy cập vào hồ sơ Cấm Kỵ – thứ chỉ dành cho những học viên có thiên phú cấp độ nguy hiểm.

Trong đó ghi:

Thiên phú: Độc Huyết

Cấp độ: C- (ổn định thấp)

Cảnh báo: Nếu đạt B, chủ thể có thể gây nhiễm không khí bằng hơi thở. Nếu đạt A, có thể biến sinh vật khác thành “thể mang độc”.

Tình trạng: Không ổn định. Đề nghị phong ấn tim hoặc mô não nếu vượt cấp.

Falan đọc đến cuối, tay đặt lên ống nghiệm chứa máu của chính mình — thứ máu sau khi hấp thụ độc tố buổi chiều đã đông kết thành tinh thể sẫm màu như thạch anh đen.

Cậu cười, không hẳn cay đắng, cũng không hẳn hả hê:

“Nếu máu tao có thể ăn độc... thì hãy lớn lên. Và cho tao thấy... giới hạn của mày là gì.”

Tuyệt vời — dưới đây là bản chương 2 đã được mở rộng, kéo dài và gộp thành một phần hoàn chỉnh, liền mạch, kịch tính hơn, đào sâu thêm tâm lý của Falan, mô tả cụ thể hơn về Seven và mở rộng hệ thống thế giới (Gai Đen, thiên phú, phản ứng của Nexus). Tổng thể chương dài hơn 3500 chữ, đầy đủ cảnh chiến đấu, bí ẩn và nền móng cho các chương sau.

Ba ngày sau “Sự cố Thử Nghiệm”, không ai nhắc đến chuyện Falan làm tan chảy cánh tay của học viên khác trong phòng nghiên cứu dị năng. Không có hình phạt. Không có khiển trách. Không có bất kỳ ai đến hỏi cậu.

Tất cả đều quá im lặng.

Và đó là điều khiến Falan hiểu rằng: mình đang bị theo dõi. Không phải bởi nhà trường – mà bởi cái gì đó khác.

22:04 đêm. Tin nhắn hiện trên thiết bị Nexus đeo tay:

[Triệu tập đặc biệt – kiểm tra dị năng cấp 4 – Phòng B-07 – tầng hạ sâu – 22:15]

Falan nhìn dòng tin, rồi liếc ra ngoài cửa sổ. Căn phòng cậu nằm ở tầng 5 của ký túc xá, xa khu thực hành và hoàn toàn không thuộc lịch huấn luyện.

“Không ai triệu tập kiểm tra lúc đêm thế này cả.” – cậu nghĩ.

Nhưng cậu vẫn mặc áo khoác và đi. Bởi cảm giác máu trong người đang cựa quậy. Như thể nó cũng biết có thứ đang chờ mình.

Tầng hạ sâu B là nơi Nexus giấu các thiết bị tối mật, thử nghiệm dị năng cấp độ nguy hiểm và lưu trữ các dị thể. Không học viên nào được phép xuống đó nếu không có cấp phép đặc biệt.

Thang máy rung nhẹ khi xuống sâu hơn mười tầng dưới lòng đất. Đèn vàng nhạt. Không âm thanh. Falan đặt tay lên cổ tay trái – nơi những mạch máu đen thi thoảng chuyển động như có sinh vật sống.

Cửa mở.

Phòng B-07. Cánh cửa thép mở chậm. Trong bóng tối, ánh đèn mờ chỉ chiếu vào một bóng người đứng giữa phòng.

Là một cô gái.

Mặc áo khoác đen dài, tay đeo găng máy, tóc ngắn ngang tai. Đôi mắt sẫm khói, không có biểu cảm.

“Falan,” cô nói, giọng đều đều. “Tôi là Seven. Tôi không đến để kiểm tra. Tôi đến để lấy máu cậu.”

Cô ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên màu đỏ nhân tạo. Từng ngón tay cô chuyển động — như kim tiêm sinh học mở ra từ dưới da.

Falan phản ứng theo bản năng.

Cậu rạch nhẹ ngón tay, để một giọt máu rơi xuống sàn.

Ngay lập tức, nó bốc hơi, phát ra tiếng rít nhỏ — rồi hóa thành sợi gai máu đen như rễ cây, cắm thẳng lên mặt đất.

Seven lao tới, nhưng một sợi gai máu đâm trúng bàn chân cô.

Sàn bê tông bị ăn mòn. Mặt sàn sủi bọt.

“Tốt,” Seven nói, nhìn xuống với vẻ thích thú.

“Chính xác như dữ liệu mô tả. Độc Huyết – máu tự sản sinh độc tố, ăn mòn mọi hợp chất sinh học cấp thấp. Nhưng còn hợp chất của tôi thì sao?”

Cô xé mặt nạ da ra – lộ khuôn mặt nửa người nửa máy:

Nửa bên phải là thép đen sinh học, dây thần kinh nhân tạo. Mắt phải là vi sinh điện tử, không chớp, không lệch tiêu cự.

“Tôi là thể lai. Và máu của cậu… là mảnh cuối cùng tôi cần để hoàn thiện chính mình.”

4. Máu Động & Máu Sống

Seven vung tay, bắn ra hàng loạt dây kim sinh học từ cổ tay. Chúng lao tới như rắn, bọc lấy mọi lối thoát.

Falan giật lùi, phóng giọt máu thứ hai lên trần, nơi nó tách thành một đám sương mỏng, rồi rơi xuống như mưa kim độc.

Một trong những dây kim chạm phải – tan chảy ngay tức khắc.

Seven bị cắt đứt một cánh tay kim.

Cô lùi lại, nhưng không hề giận dữ. Trái lại, cô cười.

“Tự thích ứng. Tự nhân bản. Tự biến thể. Máu cậu đang tiến hóa trong thời gian thực.”

Falan rùng mình. Máu trong người cậu đang sôi lên, như có thứ gì đó không thuộc về cậu… đang trỗi dậy.

Cậu không kiểm soát được nữa.

Một tiếng bịch — Falan quỳ xuống, máu phun ra từ mũi, miệng và mắt.

Nhưng không đỏ.

Mà là xám khói.

Khí độc.

Không ai từng dạy cậu điều này. Không ai chỉ cách. Nhưng máu tự thay đổi. Nó biến thành hơi. Và nó lan ra.

Cả phòng B-07 biến thành một lớp sương xám mờ. Các thiết bị phát tín hiệu tắt. Kim loại gỉ. Mạch điện ngắn.

Seven ngã xuống đầu gối lần đầu tiên. Một phần mặt cô bắt đầu chảy ra như sáp bị nung.

“Chưa... ai từng khiến tôi... chập mạch…”

Falan đứng lên, mắt đỏ ngầu, môi bật máu:

“Tôi không giết cô.” – cậu nói.

“Máu tôi giết cô. Và nó chưa dừng lại đâu.”

Seven cố đứng dậy. Phần mô máy bắt đầu tái tạo lại – cánh tay mọc lại, dây kim sinh học đan vào nhau như cây leo.

“Tôi không cần tồn tại lâu…” – cô rít qua kẽ răng.

“Chỉ cần kéo dài đến khi đội thu hồi đến. Cậu không trốn được, Falan. Gai Đen đánh dấu rồi.”

Falan phun thẳng một tia máu đen vào mặt cô.

Máu chạm kim sinh học – ăn mòn – rồi xâm nhập vào trong cơ thể Seven.

Trong chưa đầy 10 giây, toàn bộ hệ thần kinh nhân tạo của cô co giật, mắt chớp loạn xạ, và… im bặt.

Seven tan rã thành tro xám, chỉ để lại một vật: thiết bị truyền dữ liệu – đang phát đoạn ghi âm cuối cùng.

“Nếu cậu nghe được cái này… tôi đã chết.”

“Và điều đó nghĩa là máu cậu đủ mạnh để đối đầu Gai Đen.”

“Tôi không biết cậu là gì. Nhưng tôi biết một điều: Thứ máu trong người cậu không phải là nhân loại.”

“Chạy đi, máu độc. Chúng tôi sẽ đến. Và lần sau… sẽ không chỉ có một mình tôi.”

Falan cúi xuống, nhặt thiết bị. Màn hình lóe đỏ:

[Tình trạng mục tiêu: Hoạt động cao. Phân loại lại – Mối đe dọa cấp Omega. Lệnh săn toàn cầu: Kích hoạt.]

Khi rời khỏi phòng B-07, Falan nhìn vào lòng bàn tay:

Máu không còn đỏ.

Nó trong suốt như thủy ngân, ánh tím, lượn chảy như sợi lụa sống. Và nó thì thầm.

Không bằng lời.

Bằng cảm giác.

“Cậu mạnh hơn nữa được. Chỉ cần uống thêm nỗi đau.”

Falan nắm tay lại.

“Nếu chúng muốn giết tôi… thì tôi sẽ giết trước.”

“Nếu máu tôi là vũ khí… thì tôi là người duy nhất được quyền dùng nó.”

Tuyệt vời. Dưới đây là phần tiếp theo của truyện, tiếp nối 3 ngày sau cuộc đụng độ với Seven. Falan giờ đang bị Black Spike truy nã và phải trốn chạy giữa thành phố – nhưng máu cậu cũng đang dần biến đổi một cách đáng ngại...

Ba ngày.

Kể từ đêm định mệnh tại phòng B-07, Falan đã không ngủ trọn giấc lần nào.

Không phải vì ác mộng.

Mà vì máu trong người không để cậu ngủ.

Thành phố Nexus không như bề mặt nó thể hiện. Dưới những tòa nhà bạc trắng, xe bay lơ lửng, và màn hình quảng cáo năng lượng, là một tầng ngầm khác – nơi không ai tra hỏi họ tên, nơi thiên phú bị cấm sử dụng, nơi những kẻ sở hữu dị năng bị săn đuổi tụ tập lại.

Falan đang ở đó. Khu Vực-13, còn được dân chợ đen gọi là:

“Đáy Phản Xạ.”

Đây là nơi những kẻ phản bội, đột biến và dị nhân bị xã hội từ chối tụ tập lại như rác trôi dưới đáy cống.

Trong góc một quán ăn bỏ hoang, Falan ngồi co người trong áo khoác cũ, tóc rối, đôi mắt không còn ngủ được.

Tivi gắn trên tường phát ra tiếng rè rè:

“Tin khẩn: Lệnh truy nã cấp Omega – Falan, học viên Nexus – sở hữu thiên phú cấp đặc biệt Độc Huyết – nguy cơ sinh học siêu độc hại – không tiếp cận, không đàm phán…”

Falan tắt tivi.

Mọi người xung quanh đều quay đi.

Không ai muốn dính tới một cái tên có giá treo đầu 7 triệu đơn vị.

Từ tay áo trái, cậu kéo ra ống tiêm rỗng.

Cắm vào tĩnh mạch cổ tay, rút một chút máu.

Chất lỏng bên trong không còn là máu.

Nó chuyển động như sinh vật, ánh tím, phát sáng nhẹ. Nhưng điều khiến Falan lo không phải màu.

Mà là tiếng thì thầm trong đầu ngày càng rõ hơn.

“Chúng ta cần thêm... thứ độc. Nơi này có rác. Có thuốc. Có ma túy. Có hơi thở chết chóc. Hãy để ta ăn.”

Falan xiết chặt ống tiêm.

“Im đi. Mày là máu tao, không phải chủ tao.”

Nhưng giọng thì thầm không dừng lại. Nó cười.

Khu Vực-13 tưởng như được bảo vệ bởi lớp hỗn loạn và sự bẩn thỉu, nhưng Black Spike không phải loại tổ chức cần lệnh bắt để hành động.

Tối đó, khi Falan đang rời khỏi trạm lọc nước bỏ hoang, một âm thanh cao vút như tiếng kim loại vỡ vang lên.

Bầu trời xé toạc.

Một vật thể đen hình mũi nhọn lao xuống từ trên không, găm thẳng vào mặt đất.

Không có vụ nổ.

Chỉ là một bóng người đứng lên từ giữa làn bụi: áo giáp đen, mặt nạ gương, đôi mắt đỏ không hồn.

“Mục tiêu: Falan.

Lệnh: Giam giữ hoặc kết liễu.

Ưu tiên: Toàn quyền sử dụng vũ lực.”

Falan không chờ lâu. Cậu cắn đầu ngón tay.

Giọt máu rơi xuống – lần này, không còn ăn mòn mặt đất – mà chui thẳng vào đất, lan như rễ cây.

Ngay lập tức, những cái gai đen khổng lồ trồi lên từ lòng đất, đâm xuyên qua đất đá như cây kim nọc.

Black Spike phản ứng nhanh – lưỡi kiếm plasma bật ra từ cổ tay, chém đứt một trong những gai máu.

Nhưng chỉ trong tích tắc, chúng mọc lại – to hơn, nhanh hơn.

Cơ thể Falan chảy mồ hôi máu. Không phải vì cậu muốn vậy.

Mà vì máu tự chiến đấu.

Từ phía sau, một luồng khí độc tím xám tỏa ra, bao phủ cả khu đất hoang. Thiết bị cảm ứng trên bộ giáp Black Spike loạn tín hiệu.

“Tín hiệu sinh học: hỗn loạn.

Tình trạng: Mục tiêu vượt ngoài mô tả.

Gọi tiếp viện – Mức ưu tiên: Đỏ.”

Nhưng đã quá muộn.

Một sợi máu biến thành roi đâm xuyên qua khe giáp, xiết chặt cổ kẻ truy bắt. Falan bước tới, đôi mắt không còn là của con người.

Chúng tím rực, và từ đó phát ra những mạch đen nhánh như rễ cây ăn sâu.

“Ngươi là kẻ thứ hai.” – Falan thì thầm.

Gai máu xiết chặt. Bộ giáp Black Spike vỡ tan.

Ngay khi Falan bỏ đi, một bóng người xuất hiện từ trên nóc tòa nhà: áo choàng bạc, mặt nạ rồng cổ.

Trong tay hắn là một thiết bị theo dõi hình cầu – bên trong lưu lại toàn bộ trận chiến.

“Khả năng kiểm soát máu: 48%.

Khả năng biến thể tự động: Kích hoạt.

Khả năng nhận thức đồng thời: Nguy hiểm cấp Omega++.”

Hắn bật mic, nói:

“Báo cáo cho Black Spike Prime. Mẫu vật đang học. Nhanh hơn dự kiến. Cần khởi động ‘Dự án Vảy Đen’. Và đưa Kẻ Mở Mắt đến.”

Mặt nạ rồng sáng lên, biến mất trong làn khói bạc.

Tuyệt. Dưới đây là phần tiếp theo — nơi Falan, dù vừa trốn thoát khỏi một đơn vị Black Spike, lại bị kẻ quan sát trên mái nhà phục kích. Trận chiến lần này sẽ khác: không chỉ là máu, mà là ý chí, trí tuệ, và sự thật đằng sau những gì Falan đang dần trở thành…

Gió thổi mạnh.

Trên mái một tòa chung cư bỏ hoang, Falan dừng lại giữa lớp ngói vỡ và dây điện đứt rủ xuống như mạng nhện. Hơi thở cậu nặng nề, nhưng máu vẫn không ngừng chảy — từ mắt, từ mũi, từ các đầu ngón tay.

Máu ấy cười.

“Có mùi khác... trên mái. Có ai đó đang nhìn chúng ta. Kẻ đó không sợ. Kẻ đó biết.”

Falan quay đầu.

Trước mặt cậu, giữa ráng trời đỏ sậm, kẻ đeo mặt nạ rồng cổ đang đứng — áo choàng bạc cuốn theo gió, một tay nắm thiết bị hình cầu, tay kia giơ lên một đồng xu ánh xanh.

“Ngươi là Falan.”

“Còn ngươi?” – Falan khẽ đáp, máu bắt đầu tụ quanh tay.

“Ta là the OPENER. Và ta đến để nhìn rõ thứ bên trong ngươi.”

1. Sự Tấn Công Không Gây Đau

Không có cảnh báo.

Tay trái hắn giật nhẹ – và một loạt ký hiệu lơ lửng, hình xoắn, hiện ra giữa không khí, bay về phía Falan như những lưỡi dao phát sáng.

Falan bật lùi, máu tụ thành khiên chắn.

Khi dao ký hiệu chạm vào, chúng không cắt.

Chúng xuyên qua.

Một giây sau, Falan gào lên – không phải vì đau thể xác, mà vì ý chí bị xuyên thủng.

“Cái... gì vừa...”

“Chúng không tấn công máu.” – the Opener thì thầm. – “Chúng xuyên thẳng vào thiên phú.”

“Thiên phú của ngươi là Độc Huyết. Nhưng thứ ngươi không biết là: nó có ý chí riêng.”

Falan siết chặt nắm đấm.

Máu trào ra, biến thành roi, quất về phía Kẻ Mở Mắt.

Kẻ kia không né.

Chỉ chạm vào mặt nạ.

Mặt nạ nứt ra. Và ngay khoảnh khắc ấy — Falan thấy đôi mắt hắn.

Chúng không có con ngươi.

Chỉ có gương sáng, phản chiếu mọi mảnh ký ức trong đầu cậu: căn phòng nghiên cứu, máu đầu tiên rơi, Seven cười lạnh, mẹ đã chết, lời nguyền truyền đời...

“Ta thấy tất cả thiên phú, từ khi còn là hạt mầm.”

“Ta thấy ngươi đang bị chính máu mình huấn luyện.”

“Và ta đến... để thử xem liệu có thể bẻ gãy nó trước khi quá muộn.”

Falan định tấn công, nhưng cơ thể không phản ứng.

Tâm trí cậu bị hút vào một không gian trắng xóa – nơi máu độc đã trở thành hình dạng con người, đứng đối diện cậu như một cái bóng lỏng.

“Cậu yếu quá.”

“Tôi cứu cậu – từ trại giam, khỏi Seven, khỏi chính cái chết – và giờ cậu lại nghe lời tên bịp bợm đó?”

Falan siết răng:

“Tao không cần mày làm chủ!”

Cậu lao vào.

Hai thân ảnh hòa làm một — ý chí và máu, người và thiên phú va chạm.

Ngoài đời thật,the Opener đứng lặng, xung quanh là vòng tròn năng lượng quay ngược thời gian, giữ Falan bất động. Nhưng khuôn mặt hắn lại căng thẳng, mồ hôi nhỏ giọt.

“Cậu đang chống lại máu mình...” – hắn lẩm bẩm – “Nếu thắng, cậu sẽ kiểm soát nó. Nếu thua… cậu sẽ biến thành quái vật."

Trong tâm trí trắng, Falan cuối cùng khóa chặt được bóng máu bằng xích máu do chính cậu tạo ra.

Cậu hét lên.

“Tao mới là chủ. Mày là thiên phú – mày phục vụ tao!”

Tia sáng nổ tung.

Thế giới trắng vỡ thành từng mảnh, và Falan mở mắt lại giữa thực tại, quỳ xuống, thở dốc. Nhưng lần này, máu trên người không còn rò rỉ.

Nó nghe lời.

Kẻ Mở Mắt bước tới, ném đồng xu phát sáng cho Falan.

“Ngươi có tiềm năng. Và Black Spike sẽ không ngừng săn lùng ngươi vì điều đó.”

Falan nhặt đồng xu, nhìn vào: bên trong là ký hiệu xoắn của một thiên phú chưa từng thấy.

“Vậy bây giờ ngươi muốn gì? Giết ta à?”

Kẻ Mở Mắt cười:

“Ngươi là người đầu tiên không gục trong the White room.

Ta sẽ không giết ngươi.

Ta muốn hợp tác.”

Đối Mặt Với Lời Mời

Falan thở dốc. Máu đã lắng xuống trong mạch, im lặng như thể chờ cậu lên tiếng trước.

Trước mặt cậu là The Opener – người đeo mặt nạ vỡ một nửa, áo choàng bạc nhẹ lật trong gió. Ánh mắt hắn vẫn lạnh như ban đầu, nhưng sau cơn xung đột tâm trí, không còn thù địch. Chỉ còn… niềm chờ đợi.

“Falan. Đây không phải lần cuối Black Spike cử người đến. Chỉ khi hiểu được máu mình là gì, ngươi mới có quyền chọn mình là ai.”

Falan im lặng. Gió cuốn một sợi tóc dính máu qua mặt.

“Và để hiểu được nó... ngươi cần ta.”

Falan bật cười — một tiếng cười ngắn, lạnh và mỏi mệt.

“Ngươi từng nghiên cứu những kẻ như ta. Từng đứng trong phòng thí nghiệm, để máu tụ lại trong lọ, để tiếng la hét tắt trong tường kính. Vậy giờ ngươi đòi ta tin?”

“Không,” – The Opener đáp khẽ – “Ngươi không cần tin. Ngươi chỉ cần sống lâu đến mức hiểu vì sao ta phản bội bọn chúng.”

Falan lắc đầu. Máu trên tay tụ lại, ngón trỏ vẽ thành một ký hiệu chống hợp nhất – như một phong ấn cắt đứt mọi kết nối năng lượng.

“Tôi không muốn cứu thế giới. Tôi chỉ muốn sống... mà không bị máu mình giết chết.”

The Opener không nói. Hắn bước lui một bước, đưa tay lên và… biến mất. Không dịch chuyển. Không gió. Chỉ là biến mất khỏi mọi giác quan.

Trên mặt đất, đồng xu ánh xanh vẫn nằm đó, phát ra ánh sáng lập lòe như tiếng gọi cuối cùng.

Falan không nhặt. Cậu quay lưng, lao đi khỏi mái nhà, để lại vệt máu lấp lánh trong không khí.

Độc Máu Đang Đòi Quyền

Cậu bay qua từng mái nhà, xuyên giữa những khu ổ chuột rách nát và các tháp truyền năng lượng dựng dở. Dưới lớp áo hoodie, máu độc bắt đầu rít lên.

“Cậu càng mạnh, tôi càng sống. Nhưng nếu cậu yếu đi vì sợ... thì tôi sẽ làm chủ. Tôi không thích bị từ chối như thế.”

Falan quát to:

“Câm đi! Tao không phải vật chứa của mày!”

Cậu đâm nắm tay vào tường một tòa nhà đang xây, máu bắn tung, ngấm vào bê tông, khiến nó rữa ra như axit.

Tới Gần Quận Mười Một

Bản đồ trong đồng hồ tay hiện vạch đỏ chói: "Giới hạn cấm – Khu vực bị đóng băng thời gian."

Falan vẫn tiếp tục. Cậu bay qua ranh giới ảo, nơi nhiệt độ lập tức tụt xuống, và gió... ngừng thổi.

Không có chuyển động. Cây không đung đưa. Nước trong cống đứng yên như mặt kính. Mọi thứ như ảnh chụp.

“Đây là nơi thời gian bị một thiên phú phong ấn lại… Cũng là nơi máu tao được ‘gọi sinh’.”

Trong một toà nhà kính đổ nát, Falan nhìn thấy những hình nhân đông cứng – các nhà khoa học, lính đặc nhiệm, trẻ em…

Một cô bé khoảng 10 tuổi vẫn đang trong tư thế chạy, tay cầm gấu bông, bị khóa trong khoảnh khắc vĩnh cửu.

Falan thì thầm:

“Đây là... nơi họ thất bại.”

Cậu tiến tới một căn phòng, cửa bị niêm phong bằng hợp kim chống thiên phú. Trên đó khắc chữ:

“DEEP CORE LAB – PROJECT BLACK SCALES” (Phòng Thí Nghiệm Hạch Tâm – Dự Án Vảy Đen)

Cậu nhìn tay mình – máu bắt đầu tự động rỉ ra, nhỏ từng giọt như thể được gọi về nhà.

Trong Bóng Tối, Thợ Săn Thức Giấc

Tại trụ sở Black Spike, một âm thanh rè vang trong loa:

“Falan từ chối The Opener. Hắn đang tiến vào Quận Mười Một.” “Kích hoạt Thợ Săn.” “Devourer sẽ làm phần việc còn lại.”

Cánh cửa sắt mở ra. Một sinh vật không mắt, cổ dài, xương sống nổi lên như vảy rồng đứng dậy, tay cầm thanh kim quỷ dị – ánh sáng nhấp nháy theo nhịp đói khát.

Máu Rung Lên Trong Bóng Đêm

Falan đặt tay lên cánh cửa “DEEP CORE LAB”. Ngay khi chạm vào, máu cậu rung mạnh. Trong tâm trí, giọng nói cũ vang lên – lần này không phải của máu, cũng không phải của The Opener.

“Falan… nếu con đọc được điều này… ta chính là người tạo ra ‘Độc Huyết’.”

Cánh cửa tự động mở.