chương 2: khởi đầu của cuộc chiến

Bầu trời Quận Mười Một chuyển màu xám tro, không phải vì hoàng hôn mà bởi từng lớp khí áp bị dồn xuống. Falan vừa đặt chân vào phòng thí nghiệm DEEP CORE, chưa kịp định thần thì không khí đột ngột thay đổi.

Từ bên ngoài, tiếng kim loại cào trên bê tông vang vọng qua từng tầng nhà như tiếng cười của địa ngục.

Devourer đã đến.

Hắn không xuất hiện từ không gian như The Opener, không ẩn hiện qua bóng tối như sát thủ thường thấy. Hắn bò – bằng bốn chi dài ngoằng, khớp gập bất thường. Mỗi bước đi để lại vết lõm cháy xém trên sàn.

Falan quay lại. Máu trên tay rít lên.

“Đến rồi sao?” – cậu khẽ nói.

Devourer không có mắt, nhưng hắn ngửi thấy linh hồn. Chiếc miệng dài nứt nẻ như xé từ cằm đến ngực rít lên một âm thanh dị dạng. Lưỡi hắn là chuỗi kim loại sống, quấn lại như dây xích nóng chảy.

Hắn nhảy vọt về phía Falan, nhanh như bóng chớp. Cú lao làm tường kính vỡ vụn thành mưa dao.

Falan đỡ đòn bằng một tấm khiên máu dựng gấp, nhưng lực va chạm vẫn hất cậu bay xuyên hai gian phòng.

Falan bật dậy, gương mặt rớm máu nhưng không run rẩy. Cậu quát:

“Biến dạng cấp 3!”

Máu từ tay trào ra như sấm sét, quấn quanh cơ thể, tạo thành một lớp giáp đen sẫm, dày đặc như vảy rồng. Từ lưng cậu, ba gai máu mọc vọt lên, rung chuyển như sừng thú.

“Lại đây!”

Devourer gào lên. Hai sinh vật đối đầu, máu và kim loại va chạm trong một cơn mưa lửa và độc khí.

Dù hung bạo, Devourer không ngu. Sau vài lần bị đẩy lùi, hắn đổi hướng chiến đấu, dùng tốc độ để lẩn vào trong tòa nhà, tạo thành một mê cung tử thần.

Falan rơi vào trạng thái truy đuổi, từng bước đều phải tránh những cạm bẫy máu hắn để lại.

Một lúc sau, Devourer xuất hiện từ trần nhà, chém thẳng vào ngực Falan bằng lưỡi xích.

Máu Falan văng ra – nhưng thay vì bị hút, nó tấn công ngược lại, bám lên xích và bắt đầu ăn mòn.

“Lần đầu thấy độc vật phản chủ à?” – Falan bật cười, hơi thở run lên vì đau.

Falan nhảy lui, hai tay bắt ấn. Máu dưới chân lập tức hóa thành hàng trăm mũi nhọn, bắn về phía Devourer như mưa lao.

Devourer gào lên, thân thể bị xuyên thủng, nhưng vẫn không dừng lại. Hắn phóng tới lần nữa, lần này miệng mở to, lộ ra một vùng trống không – nơi linh hồn từng người bị hút vào, xoáy tròn như hố đen.

Falan cảm thấy bản thân bị kéo – không phải thể xác, mà là tâm trí.

Linh Hồn Dao Động

“Không được…!”

Falan lập tức giải phong ấn trái tim. Máu trào lên cổ, miệng phun ra khói đen – Hình Thái Tối Cao – Huyết Ma Thể.

Cậu biến mất trong một làn khói máu, xuất hiện ngay sau lưng Devourer, tay xuyên qua lưng hắn.

“Cho mày nếm thử ‘chất độc có linh hồn’.”

Devourer gào thét lần đầu – tiếng gào thật sự – như một sinh vật biết đau đớn.

Cơ thể hắn bắt đầu tan rã, kim loại nóng chảy rơi xuống từng lớp. Falan lùi lại, kiệt sức. Nhưng máu không cho cậu nghỉ.

Trong tâm trí, máu nói:

“Giết hắn, ta sẽ lớn mạnh.”

“Không.”

Falan nhìn Devourer quỳ xuống, co rút lại như đứa trẻ – yếu ớt, run rẩy.

Ngay lúc Devourer bắt đầu tan rã, một cơn chấn động mạnh xuyên qua tâm trí Falan. Không chỉ là đau đớn, mà là… xâm chiếm.

Một giọng nói quen thuộc vang lên – trầm hơn, lạnh lẽo hơn:

"Tốt lắm. Cơ thể này… thật đáng giá. Đến lúc rồi."

Trong đầu Falan, không gian tinh thần chuyển thành một đại sảnh đen đỏ – nơi cậu đối mặt với chính mình, nhưng méo mó hơn, sắc sảo hơn: nhân cách của Huyết Độc.

Hắn ngồi trên ngai sắt bằng xương, đôi mắt đỏ lòm.

"Falan chỉ là cái tên. Ta mới là bản thể thật. Ta là sự tiến hóa cuối cùng của máu ngươi – linh hồn sống trong huyết mạch. Hãy giao cơ thể này cho ta. Ngươi đã mệt rồi."

Falan lùi lại, run rẩy.

"Ngươi chỉ là phần dư thừa, thứ tồn tại vì ta để ngươi tồn tại."

"Sai rồi," nhân cách máu đứng dậy, tay duỗi ra, kéo lấy từng sợi ký ức trong đầu Falan – từ phòng thí nghiệm, lần đầu giết người, lần đầu mất kiểm soát.

"Ta đã chiến đấu cùng ngươi, lớn mạnh theo nỗi đau và hận thù của ngươi. Mỗi giây ngươi muốn mạnh hơn, ta mạnh hơn. Ngươi là ta, nhưng ta sẽ tốt hơn ngươi. Không do dự. Không thương hại. Không yếu đuối."

Một cơn đau nhói xé tim Falan. Ý thức cậu chao đảo. Cơ thể thật bắt đầu run lên – máu trong huyết quản đang rút về lõi, chuẩn bị phản chủ.

“Tao không phải mày.”

Falan quay lưng. Và ngay lúc ấy… một mảnh xương găm vào lưng cậu – từ chính Devourer, giây phút hấp hối cuối cùng.

Falan ngã xuống. Mắt nhòe đi. Devourer thì thầm:

“Không ai… từ chối… Black Spike… mà sống…”

"..."

Đôi mắt Falan mở ra – không còn là của cậu. Tròng mắt đã đổi thành một màu đỏ máu thẫm rực sáng, trong khi con ngươi nhỏ hẹp lại, mang sắc đen sâu hun hút như vực thẳm. Một tia lạnh lẽo phát ra từ ánh nhìn ấy, như thể linh hồn bên trong đã bị thay thế.

Trên đầu cậu, những lọn tóc vốn rối tung vì chiến đấu bắt đầu chuyển màu. Từng sợi, từng sợi một, biến thành màu tím đẫm – thứ sắc của chất độc sống, thứ sắc của máu đã nhiễm linh hồn tà ác. Mái tóc ấy giờ như vầng sương mù tím, lay động theo từng hơi thở rực độc khí.

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ cổ họng:

"Lũ Black Spike… giờ sẽ thấy một cơn ác mộng thật sự."

Huyết Độc đã kiểm soát cơ thể.

Ngay khi mặt trời Quận Mười Một lặn xuống, từng đơn vị của Black Spike bắt đầu thu dọn tàn tích từ trận chiến với Devourer. Chúng không ngờ – con quái vật thật sự vẫn còn sống. Và tệ hơn – đã bị chiếm đoạt.

Từ trên tầng thượng tòa nhà DEEP CORE, một thân ảnh nhỏ, tóc tím lấp lánh trong màn đêm, nhẹ nhàng rơi xuống như chiếc lông máu. Cú tiếp đất không phát ra âm thanh – nhưng chỉ sau đó một nhịp tim, toàn bộ đội cảnh giới tầng dưới nổ tung thành đám khói độc.

Tên lính đầu tiên còn chưa kịp quay đầu thì đầu hắn đã biến thành khối máu đông đặc, chảy trào từ mắt mũi miệng. Hắn ngã xuống như cọc gỗ mục.

Tên thứ hai định bấm còi báo động – ngón tay hắn hóa lỏng trước khi kịp chạm nút.

Tên thứ ba, mạnh hơn, bọc mình bằng khiên năng lượng. Nhưng Huyết Độc chỉ nhìn hắn. Ánh mắt đủ để lớp khiên tan ra như đường gặp axit.

“Phản ứng chậm. Máu yếu. Linh hồn mỏng.” – Falan không còn là cậu, lẩm bẩm như thể đang đánh giá nguyên liệu.

Falan bước vào hành lang chính của DEEP CORE. Mỗi bước chân để lại dấu vết rực đỏ như máu sôi. Tường bắt đầu mọc gai – từ chính máu của những kẻ đã ngã. Tòa nhà biến thành một cái tổ sống – phản ứng với Falan như vua loài độc.

Đội đặc nhiệm Black Spike cuối cùng dồn lực tấn công. Họ được trang bị lớp giáp chống độc, vũ khí điện hóa, và cả thiết bị kháng Huyết Ấn.

Họ chưa kịp áp sát – Falan giơ tay, từ đó phóng ra một xoáy máu – cuốn mọi sinh vật sống trong tầm bán kính ba mét thành bột xương đỏ lòm.

“Falan” ngồi giữa gian sảnh chính. Cơ thể hắn tỏa khói độc tím đặc, tay đặt giữa ngực – truyền huyết thức, một dạng cảm ứng tinh thần bằng máu để lần theo từng vị trí sinh vật còn sống.

Trong khoảnh khắc, cậu – hoặc thứ điều khiển cậu – xác định được ba chỉ huy Black Spike đang ẩn nấp trong tầng ngầm.

“Linh hồn mạnh hơn. Tốt.”

Falan bẻ cổ nhẹ một cái. Tầng nhà dưới chân vỡ toạc – cậu đâm thẳng xuống

Ba chỉ huy Black Spike – Vervan, Drotek và Lysa – đang ở trong phòng điều phối, ánh mắt căng thẳng nhìn màn hình theo dõi từng lớp bảo vệ bị xóa sạch.

“Cái quái gì thế kia?” – Drotek gằn lên. “Tụi lính... bốc hơi rồi!”

“Không còn là Falan nữa.” – Lysa thì thào, nắm chặt vết sẹo trước ngực. “Đó là thứ chúng ta từng phong ấn mười năm trước. Huyết Độc… nó trở lại.”

Vervan không nói gì, chỉ rút ra lưỡi kiếm hình xoắn – Blood Splitter. Một vũ khí đặc chế có thể phá huyết thuật trong phạm vi gần.

“Chúng ta không chạy được.” – Gã nói chậm rãi. “Hắn sẽ đến. Chuẩn bị đi.”

6. Đụng Độ

Trần phòng điều phối nổ tung.

Falan hạ xuống như cơn giận của đất trời. Không chờ đợi, hắn vung tay – những sợi máu đen như kim loại đâm xuyên sàn nhà, đuổi theo ba chỉ huy.

Drotek phản ứng đầu tiên, dùng năng lực phân hủy sinh thể, làm tan chảy những sợi máu. Nhưng hắn chỉ xử lý được vài giây – máu ấy... sống lại. Tự khâu, tự nối, và mọc ra gai.

Lysa kích hoạt kháng ấn tâm linh, tạo lớp lá chắn tinh thần, cắt tạm thời kết nối giữa Falan và Huyết Độc. Trong khoảnh khắc, Falan khựng lại – mắt cậu nháy sáng một lần. Một giọng rất nhỏ vang trong tâm trí:

“Đây… là cơ hội duy nhất…”

Nhưng rồi, máu tím bùng lên dữ dội. Lớp chắn vỡ vụn. Falan lại lao đến.

Vervan hét lớn, lao tới, kiếm vung thẳng ngực Falan. Máu tóe ra… rồi đông lại giữa không trung.

“Máu không phản bội chủ nhân.” – Falan nắm lấy lưỡi kiếm, xoắn ngược nó. “Chết đi.”

Một luồng độc khí lan tỏa. Và chiến trường chìm vào địa ngục.

Huyết Độc không tấn công trực tiếp – hắn gieo mầm độc. Mỗi vết thương trên cơ thể lính Black Spike chưa chết hẳn trở thành ổ phát sinh – máu rỉ ra tự biến hình, hóa thành quái thể nhầy rực tím, từng con bò trên sàn như rắn. Chúng nhào tới tấn công bất kỳ ai còn thở.

Lysa vung tay, tạo kết giới tâm linh ngăn máu thẩm thấu, nhưng những quái thể ấy phá vỡ ranh giới vật lý – chúng xé tường, xuyên ống, rồi phát nổ thành đám sương xám, làm mắt mũi bỏng rát.

Vervan hét lên:

“Không được phân tán! Kết hợp kỹ thuật!”

Ba chỉ huy gắn kết: Drotek tạo ra trường hủy mô, Lysa kéo tinh thần Falan vào ma trận kháng ấn, Vervan trực tiếp chém vào luồng huyết lực đang điều khiển cậu.

Khoảnh khắc ấy – Falan lại khựng lại. Mắt trái run rẩy. Một giọng… rất nhỏ vang lên:

“Tôi… vẫn còn đây…”

Nhưng Huyết Độc thét lên. Máu vỡ ra từ da, tạo giáp sinh học quanh cơ thể Falan. Một hình dạng khác bắt đầu hình thành – nửa người, nửa quỷ, với gai máu mọc ra từ xương sống. Lưỡi độc uốn lượn quanh tay phải cậu.

“Các ngươi chỉ đang chậm cái chết lại.” – giọng hắn trầm, vang như hợp âm từ lòng đất.

Falan lướt tới. Không còn dịch chuyển theo kiểu người thường – hắn trượt trên máu, biến cơ thể thành chất lỏng rồi tái hợp sau lưng Vervan. Lưỡi độc xuyên qua vai trái Vervan – máu không chảy, mà bốc hơi.

Vervan hét lên, dùng chút sức cuối cùng đâm ngược kiếm về sau. Cả hai cùng ngã. Cú đâm khiến máu độc trong Falan rít lại – nhưng vẫn không ngăn được hắn đứng dậy.

Drotek bị lũ nhầy máu quấn lấy chân – cắn xé. Lysa thấy vậy, chọn hy sinh: Cô tung tinh linh tự bạo, kéo tất cả năng lượng tinh thần còn sót lại gói vào vòng phong ấn, rồi ép vào trung tâm cơ thể Falan.

Vụ nổ khiến cả tầng hầm rung chuyển. Gió xoáy năng lượng xé rách mọi thứ.

Falan đứng giữa tâm bão, tay giơ cao, như đang giữ lấy chính tâm trí mình khỏi bị xé đôi.

“Đủ rồi.” – một giọng mới, không phải Falan, cũng không phải Huyết Độc

Giọng nói ấy vang lên – không đến từ nội tâm Falan, mà từ trên cao. Không khí như bị chẻ làm đôi bởi âm thanh ấy, rõ ràng và dứt khoát đến mức mọi chuyển động đều tạm dừng.

Falan – bị chiếm hữu bởi Huyết Độc – gầm lên, mắt đỏ rực lóe lên tia sáng dữ dội. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một cột sáng từ trên không đột ngột lóe lên, kéo theo những ký hiệu ma lực chuyển động như sóng.

Ba người xuất hiện trong ánh sáng ấy, đáp xuống nền đất giữa đống đổ nát:

Người đầu tiên là một cô gái với dáng vẻ uy nghiêm, khoác áo choàng dài có biểu tượng hình xoắn ốc hai màu đen tím. Mái tóc cô màu xanh rêu đậm, cắt ngắn, ánh mắt lạnh lùng nhưng không vô cảm. Không có vũ khí nào rõ ràng, nhưng sát khí quanh cô đủ khiến không ai dám tiến gần. Cô là người dẫn đầu – thiên phú của cô là Bách Độc Bất Xâm: cơ thể cô miễn nhiễm với mọi dạng độc tố, kể cả độc từ thiên phú hay dị thể.

Bên phải cô là một chàng trai trẻ tuổi, có mái tóc bạc nhạt và đôi mắt luôn khép hờ, như đang cảm nhận điều gì đó vô hình. Tay anh mang đầy những vòng tròn ánh sáng chồng lên nhau, một phần của năng lực Kết Giới Ấn – có thể dựng nên những vùng không gian phòng thủ tuyệt đối, hoặc cô lập mục tiêu khỏi thế giới xung quanh.

Người còn lại, đứng hơi lùi về sau, cao lớn và nhanh nhẹn. Trên tay anh ta đeo một vòng cổ tay có cấu trúc như mạng lưới ma lực – hỗ trợ cho năng lực Dịch Chuyển Giao Điểm: cho phép anh dịch chuyển tức thời giữa các điểm đã được đánh dấu bằng ma thuật cảm ứng.

Cô gái dẫn đầu tiến một bước, nhìn thẳng vào Falan.

“Falan – thiên phú 'Độc Huyết' đang vượt quá kiểm soát. Ngươi đang đánh mất bản thân.”

Falan không đáp. Máu từ người cậu cuộn lên thành những sợi roi độc uốn lượn, nhưng không lao tới. Có điều gì đó trong giọng nói của cô khiến Huyết Độc chần chừ.

Chàng trai với năng lực kết giới búng ngón tay. Một màn chắn hình khối đa diện xuất hiện bao lấy khu vực quanh họ, chặn toàn bộ sự can thiệp từ Black Spike bên ngoài. Vervan chửi thề, cố phá vỡ lớp chắn, nhưng vô ích.

Cô gái bước tiếp, giọng bình tĩnh: “Chúng tôi là nhóm ‘Tàn Dư Tro Độc’ – một nhánh phản cách mạng chuyên theo dõi các dị thể mất kiểm soát.”

Falan rít lên, giọng hòa lẫn giữa cơn giận dữ và tuyệt vọng: “Ta... không... cần các ngươi...”

Chàng trai dịch chuyển đột ngột, xuất hiện phía sau Falan, tay đặt nhẹ lên gáy cậu.

“Tôi không chạm vào da – chỉ là đặt điểm đánh dấu. Cậu mà bạo phát, tôi sẽ kéo cậu đi khỏi nơi này ngay.”

Người dẫn đầu vẫn không chớp mắt. “Ngươi có hai lựa chọn: tỉnh lại và giữ mình – hoặc để chúng ta phong ấn thiên phú này. Nếu thiên phú ‘Độc Huyết’ trở thành mầm tai họa, sẽ không chỉ có Black Spike săn đuổi ngươi nữa.”

Máu độc trong người Falan rung mạnh, bắn loạn xạ, nhưng không xuyên thủng được lớp kết giới. Mắt cậu dao động. Một thoáng... như có điều gì trong những lời đó xuyên qua lớp độc tố, chạm tới phần người còn sót lại trong cậu.

Cô gái rút ra một ống nhỏ chứa thứ dung dịch sáng nhạt, đập vỡ nó dưới chân.

“Tạm thời vô hiệu độc tố xung quanh – đủ để cậu hít thở như một người.”

Falan lảo đảo. Đôi mắt từ từ chuyển từ đỏ máu sang sắc tím nhạt, rồi mất đi ánh sáng hung tợn.

Cậu gục xuống. Bất tỉnh.

Cô gái đưa mắt cho hai người còn lại. “Chúng ta rút. Nơi này không còn an toàn.”

Đã trôi qua một tuần từ sự kiện đó

Hơi thở đầu tiên của Falan sau khi tỉnh dậy là thứ không khí trong lành nhất cậu từng cảm nhận sau nhiều ngày – không mùi máu, không khí độc, không sặc mùi thuốc súng. Mùi ở đây... nhẹ, lạnh, thoảng như tro bụi nhưng thanh khiết đến lạ.

Falan mở mắt.

Trần nhà lấp lánh những mạch năng lượng mờ tím, như những nhánh tĩnh mạch lớn xuyên qua lớp đá trên cao. Cậu nằm trên một chiếc giường bọc da thô, tay được quấn băng trắng, toàn thân tê dại như vừa được ném khỏi vực thẳm.

Một giọng nói vang lên, đều và rõ:

“Cậu tỉnh rồi.”

Người con gái với thiên phú Bách Độc Bất Xâm đang ngồi cạnh giường, tay đặt trên một thiết bị điều tiết năng lượng. Mái tóc xanh rêu của cô nay được buộc gọn lại phía sau, để lộ gương mặt thanh tú nhưng sắc sảo.

“Chúng tôi đang ở đâu...?” Falan khàn giọng.

“Căn cứ số ba của nhóm Tàn Dư Tro Độc. Ẩn dưới tầng địa chất thứ tư, cách vùng ảnh hưởng Black Spike khoảng tám trạm năng tuyến.” Cô không rời mắt khỏi cậu. “An toàn. Cho đến khi cậu mất kiểm soát lần nữa.”

Falan nhắm mắt. Trong một thoáng, những ký ức quay cuồng trỗi dậy: máu chảy, tiếng gào rú, giọng Huyết Độc thét bên tai...

“Ta... mất kiểm soát...”

“Cậu không phải người đầu tiên,” cô nói, giọng dịu hơn. “Nhưng nếu để nó tái diễn, lần sau sẽ không còn ai đến kịp để ngăn chặn.”

Falan mở mắt, nhìn thẳng vào cô. “Tại sao các ngươi cứu ta?”

Một tiếng cạch vang lên – cánh cửa phòng mở ra. Hai người còn lại trong nhóm bước vào. Chàng trai với năng lực kết giới mang theo một bản đồ năng tuyến, trải lên bàn bên cạnh. Người có năng lực dịch chuyển thì đang giữ một túi đồ ăn khô, đưa mắt đánh giá Falan.

Cô gái đứng dậy, bắt đầu giới thiệu:

“Tôi là Ryne – chỉ huy nhóm phản cách mạng đặc biệt, phụ trách các cá thể dị biệt vượt kiểm soát. Hai người kia là Elin (dịch chuyển) và Vahr (kết giới).”

“Elin ngăn cản đòn máu cuối của cậu bằng dịch chuyển ngược ba mét đúng lúc,” Vahr nói thêm, ngồi xuống. “Cũng may Ryne miễn nhiễm với độc.”

Falan thở dài. “Các ngươi muốn gì?”

Ryne bước lại gần, đôi mắt xám bốc lên ánh nhìn trầm tĩnh như đá cổ đại. “Chúng tôi không cứu người vô lý. Cậu có thiên phú quá mạnh – và nếu không kiểm soát được nó, Black Spike không phải kẻ thù duy nhất.”

Cô đưa cho cậu một thiết bị nhỏ – làn sáng tím lập lòe trên mặt kính. “Chúng tôi có cách luyện chế ‘màng hãm huyết’. Tạm thời ổn định trạng thái độc tố trong cơ thể. Nhưng muốn thật sự sống sót, cậu phải học cách hòa nhập với Huyết Độc – không triệt tiêu nó, mà làm chủ.”

“Và sau đó?” Falan hỏi khẽ.

Ryne im lặng một lúc. “Chúng tôi muốn cậu tham gia. Không phải như một binh sĩ – mà như một nhân tố có khả năng xoay chuyển cán cân. Black Spike đang chuẩn bị mở khóa một thiết bị cổ đại – thứ có thể... nhân bản thiên phú.”

Falan nhíu mày. “Nhân bản...?”

“Thiên phú không còn là món quà bẩm sinh nữa. Chúng muốn tạo ra đạo quân với một thiên phú duy nhất: kiểm soát. Và chúng sẽ không cần ‘người’ nữa – chỉ cần cơ thể và vỏ não.”

Không gian trong căn phòng chùng xuống. Falan nhắm mắt, lần nữa cảm nhận hơi thở sâu đầy hắc ám từ bên trong – nơi Huyết Độc vẫn ngủ yên, chờ cơ hội trỗi dậy.

Cậu mở mắt. “Cho ta thời gian... Ta sẽ quyết định.”

Ryne gật đầu. “Cậu có ba ngày.”

Falan ra khỏi căn phòng, bước chậm rãi dọc hành lang đá lạnh lẽo. Những mạch năng lượng tím nhạt chạy dọc các bức tường, phát sáng âm ỉ như những mạch máu lộ dưới da. Mỗi bước đi đều vang vọng, âm thanh phản lại trong lòng đá, tạo cảm giác như có ai đó bước cùng phía sau.

Căn cứ này được xây dựng sâu trong lòng đất, lớp này nối lớp khác như một tổ ong khổng lồ. Trên vách tường, ký hiệu của nhóm Tàn Dư Tro Độc được khắc sâu – hình xoắn ốc ba lớp với một vết nứt chạy dọc ở trung tâm. Dường như đó là biểu tượng của sự bất toàn – hoặc là lời cảnh báo.

Falan đi ngang qua một phòng huấn luyện – nơi Elin đang thực hiện chuỗi dịch chuyển tốc độ cao để đánh lừa hệ thống cảm ứng tàng hình. Ở góc phòng, Vahr đang điều khiển ba kết giới hình lập phương giao nhau, giữ một vật thể lạ trong trạng thái lơ lửng giữa không trung.

“Đừng ngạc nhiên,” Elin nói mà không quay đầu lại. “Ai cũng đều bị buộc phải luyện tập – ngay cả những kẻ mang thiên phú mạnh như cậu.”

Falan khẽ gật đầu, rồi tiếp tục đi. Cậu băng qua khu lưu trữ – những dãy tủ đựng dữ liệu kỹ thuật số, sách cổ và vật phẩm hiếm lấp lánh ánh bạc tím. Có thứ gì đó thu hút cậu – một cuốn sổ nhỏ bị ràng bằng dây thép sẫm màu, nằm riêng biệt trên kệ cao.

Cậu đưa tay chạm vào, nhưng một kết giới tự động bật lên, khiến ngón tay bị dội ngược.

“Tốt hơn hết là đừng mở thứ đó nếu chưa biết cách đọc ‘huyết ngữ’,” Ryne lên tiếng từ phía sau.

Cô bước tới, đứng cạnh cậu. “Đó là nhật ký của một người từng mang thiên phú như cậu. Hắn thất bại. Và giờ... hắn không còn là người nữa.”

Falan nhìn chăm chăm vào cuốn sổ, rồi quay đi. “Ta sẽ không thất bại.”

Ryne mỉm cười nhẹ, lần đầu tiên trong ánh mắt cô có chút gì đó không hoàn toàn lạnh lẽo. “Ta mong vậy.”

Ba ngày trôi qua.

Falan đứng trong phòng hội nghị chính của căn cứ – một không gian hình bát giác với tường đá đen khắc đầy đường huyết văn cổ xưa. Trước mặt cậu là Ryne, Elin và Vahr – ba người đang chờ câu trả lời cuối cùng.

Ryne không nói gì, chỉ đưa ánh mắt bình thản nhìn thẳng vào cậu. Elin gác tay trước ngực, còn Vahr ngồi dựa lưng vào vách, ánh mắt đầy hoài nghi.

Falan bước lên một bước.

“Ta đồng ý,” cậu nói. Giọng nói không vang lớn, nhưng chắc chắn như đá tạc. “Ta sẽ gia nhập Tàn Dư Tro Độc – không vì mục đích cao cả của các ngươi, mà vì chính ta. Ta cần làm chủ Huyết Độc, và cần những kẻ hiểu điều đó để tồn tại.”

Ryne khẽ gật đầu, không tỏ ra vui mừng hay thất vọng. “Chúng tôi không yêu cầu lòng trung thành mù quáng. Chỉ cần hành động khi thời điểm đến.”

Elin thở ra nhẹ, lẩm bẩm điều gì đó như “Cuối cùng cũng có thêm người chịu chiến đấu.”

Vahr thì chỉ lầm bầm: “Hy vọng lần này không là một kẻ nửa đường buông bỏ.”

Ryne tiến tới, đặt một thiết bị nhỏ lên tay Falan – một vòng kim loại mảnh ôm lấy cổ tay, ánh sáng tím lập lòe hiện lên huy hiệu tổ chức.

“Từ giờ, cậu là một phần của cuộc nổi dậy này.”

Falan cúi đầu. Nhưng trong thẳm sâu, Huyết Độc khẽ rít lên như một kẻ vừa được trao chìa khóa.