Là một cô thiên kim thật trong một gia đình giàu có.Vốn là em gái út trong nhà, Như Nguyệt lẽ ra nên được bốn người anh tổng tài cưng chiều hết mực. Nhưng mối quan hệ giữa họ lại xa cách như người dưng nước lã.
Tuy là con gái duy nhất trong nhà họ Lâm,Gia đình ấy chưa từng công khai rằng họ có một đứa con gái tên Như Nguyệt.
Ba mẹ cô – những người lẽ ra phải yêu thương và bảo vệ cô nhất – lại chẳng mấy ưa thích cô, chỉ vì cô không có thành tích “xuất sắc” như họ mong muốn.
Nhưng họ đâu biết rằng… Như Nguyệt vốn là một thiên tài từ nhỏ.
Từ bé, cô luôn khao khát có được chút yêu thương.Cô nỗ lực không ngừng, luôn đem điểm mười về khoe với ba mẹ, mong nhận lấy một ánh mắt khen ngợi, một nụ cười ấm áp – nhưng thứ cô nhận về chỉ là sự thờ ơ, lạnh lùng.
Bốn người anh trai của cô cũng như vậy.Thấy ba mẹ chẳng quan tâm, họ dần dần cũng trở nên lạnh nhạt, phớt lờ cô như một cái bóng vô hình trong nhà.
Và từ đó, Như Nguyệt thay đổi.Cô không còn là đứa bé khát khao yêu thương nữa. Cô trở nên trầm lặng, lạnh lùng – học cách che giấu nỗi đau, tự mình bước đi, không cần ai bên cạnh.
Đến ngày sinh nhật tuổi 17 của cô, gia đình bất ngờ tổ chức một buổi tiệc cực kỳ hoành tráng. Lần đầu tiên, Như Nguyệt cảm thấy mình như thật sự là một phần của gia đình này.Cô khấp khởi hy vọng — phải chăng cuối cùng ba mẹ đã nhìn thấy những nỗ lực của mình? Phải chăng, cô sắp được thừa nhận?
Nhưng hy vọng ấy vừa chớm nở đã bị bóp nghẹt không thương tiếc.
Giữa buổi tiệc, khi khách khứa đã đông đủ — từ giới thương nhân quyền thế đến bạn bè danh giá — ba mẹ cô bước lên sân khấu cùng bốn người anh trai... và một cô gái xa lạ.
“Xin giới thiệu với mọi người,” ba cô mỉm cười đầy tự hào, “đây là con gái ruột của chúng tôi – Thiên Kim thật sự của nhà họ Lâm.”
Sự im lặng bao trùm khắp đại sảnh.
Như Nguyệt đứng chết lặng giữa đám đông, trái tim như bị bóp nghẹt. Cô gái kia – người được gia đình nâng niu trong ánh đèn rực rỡ – lại chính là cô gái mà cả đời Như Nguyệt vẫn nghĩ... là chính mình.
Lúc ấy, cô không còn muốn giải thích, không còn muốn chứng minh rằng mình mới là con gái ruột nữa.Trái tim cô – từng mềm yếu, từng đau đớn van xin tình thân – nay đã bị mài dũa đến sắc bén.
Cô không khóc. Không nổi giận. Chỉ lặng lẽ lùi bước về phía sau, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng như băng.
Từ giây phút đó, cô đã hiểu – gia đình này chưa từng thật lòng chấp nhận cô.
Tất cả ai nấy cũng đều sững sờ.
Không để thời gian cho bất kỳ lời giải thích nào, ba mẹ cô nhanh chóng tổ chức một buổi họp báo ngay trong đêm, tuyên bố thẳng thừng:
“Từ hôm nay, nhà họ Lâm chính thức cắt đứt quan hệ với Lâm Như Nguyệt.Cô ấy không còn là con gái của chúng tôi.”
Mỗi câu nói như từng nhát dao đâm thẳng vào lòng cô.
Bốn người anh trai – Lâm Thiên Dương, Lâm Hạo Kỳ, Lâm Minh Hiên và Lâm Dạ Thần – vốn dĩ chưa bao giờ thật lòng thích cô.Nay sự thật được phơi bày, họ lại càng khinh thường cô hơn.
Lâm Thiên Dương nhếch môi cười lạnh: “Chúng ta vốn chẳng liên quan.”Lâm Hạo Kỳ phớt lờ, như thể cô là người vô hình.Lâm Minh Hiên chỉ buông một câu nhạt nhẽo: “Cô không nên có mặt ở đây.”Lâm Dạ Thần – người ít nói nhất – chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Trong phút chốc, cô trở thành trò cười trước mặt bao người.
Cô bị chính bốn người anh trai ruột – những người từng sống chung một mái nhà – tận tay đưa vào tù với tội danh mà cô không hề gây ra.
Không ai đứng về phía cô. Không một lời bào chữa. Không một ánh mắt thương xót.Cô tưởng cuộc đời mình đến đây là kết thúc.
Tuổi 17, đáng lẽ phải được sống những tháng ngày tươi đẹp nhất, thì cô lại chôn mình trong bốn bức tường lạnh lẽo của trại giam.Như Nguyệt không khóc. Nhưng trái tim cô như chết hẳn.
Nhưng rồi… chính nơi tưởng chừng tăm tối nhất, lại cho cô ánh sáng đầu tiên.Tại đây, cô gặp được ba người – không phải máu mủ, không cùng dòng họ – nhưng lại là những người đầu tiên thật lòng quan tâm, che chở cho cô như một đứa em gái ruột.
Bạch Yến Dao –
chị cả, khí chất lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao, từng là thiên kim kiêu hãnh của gia tộc họ Bạch.Nhưng tất cả đã bị cướp đi... chỉ vì một “con gái nuôi” được ba mẹ nhặt về vì thương hại.
Ả ta – vẻ ngoài yếu đuối, miệng luôn gọi “chị Dao ơi”, nhưng sau lưng lại âm thầm cướp đi từng thứ của cô.Từ tình cảm của ba mẹ, lòng tin của anh trai, đến cả vị trí người thừa kế tập đoàn họ Bạch.
Rồi một ngày, cả nhà cô chết trong một vụ “tai nạn” cháy lớn.Mọi bằng chứng đều chỉ về cô – người duy nhất còn sống sót.Ả trà xanh đã sắp đặt mọi thứ, vu khống Bạch Yến Dao giết hại cả gia đình để chiếm tài sản.
Không ai tin cô. Không ai điều tra lại.
Cô bị đưa vào tù với ánh mắt đầy căm phẫn của dư luận, còn ả kia thì ung dung trở thành “người thừa kế nhà họ Bạch”, nắm quyền và sống xa hoa trên chính nỗi đau của cô.
Kể từ đó, Bạch Yến Dao không còn tin vào bất kỳ thứ gì... trừ sự thật và báo thù.
Lục Tịnh Nghi –
Từng là một nữ luật sư nổi tiếng, thông minh, giỏi ăn nói, được mệnh danh là “nữ hoàng tòa án”.Cô yêu một người đàn ông – tưởng chừng là định mệnh – nhưng cuối cùng lại là người đẩy cô xuống địa ngục.
Anh ta cấu kết với giới tội phạm, sử dụng danh tiếng và sự tin tưởng của cô để rửa tiền, che đậy tội ác.Đến khi mọi chuyện bị phát hiện, Tịnh Nghi trở thành vật hy sinh.Bằng chứng bị tráo, hồ sơ bị hủy, người đàn ông đó vẫn sống tự do ngoài kia, còn cô thì mang tiếng phản quốc – bị kết án 10 năm tù.
Dù gãy cánh, Lục Tịnh Nghi vẫn luôn điềm đạm, thông minh.Trong tù, cô là người hướng dẫn Như Nguyệt cách quan sát, hiểu người, hiểu đời.Cô không tin công lý nữa – cô tin sự công bằng chỉ đến khi ta đủ mạnh để giành lấy nó.
Giang Hạ Vy –
Cô không phải thiên kim, không có gia đình danh giá.Cô lớn lên trong bóng tối – từ nhỏ đã là công cụ cho tổ chức sát thủ ngầm, được huấn luyện để giết người không gợn tay.
Tàn nhẫn, lạnh lùng, không ràng buộc – đó là cách cô tồn tại. Nhưng tận sâu bên trong, Giang Hạ Vy vẫn là một người phụ nữ, khát khao được sống như một con người thật sự.
Khi cô quyết định rút khỏi thế giới đẫm máu, một tên lưu manh có chút thế lực ở Giang Thế điên cuồng theo đuổi cô. Hắn ta ám ảnh với sự lạnh lùng và sức quyến rũ chết người của cô.
Cô từ chối, khinh thường hắn. Và điều đó khiến hắn phát điên.Đỉnh điểm là một đêm – hắn giở trò xâm hại cô. Cô vùng lên, rút dao kề cổ hắn, cảnh cáo lần cuối.Nhưng sự nhục nhã đã khiến hắn từ yêu sinh hận.
Hắn dùng quyền lực, tiền bạc và quan hệ bẩn thỉu dựng lên đủ loại tội danh, từ giết người thuê, buôn lậu đến gây nguy hiểm cho xã hội – tất cả đều đổ lên đầu cô.
Trong nhà tù tăm tối, nơi mà ánh sáng không bao giờ chạm tới đáy tim con người, bốn người con gái từng bị phản bội, từng bị ruồng bỏ… đã gặp nhau.
Ban đầu là xa lạ. Rồi từ đau khổ chung, từ vết thương không lành… họ đã trở thành một gia đình thật sự.Không cần huyết thống, không cần họ hàng. Chỉ cần lòng tin.
Như Nguyệt – cô em út từng bị chính gia đình đẩy vào ngục.Ba người chị – Bạch Yến Dao, Lục Tịnh Nghi, Giang Hạ Vy – như ba trụ cột duy nhất giữ cô không gục ngã.
Họ bảo vệ cô khỏi côn đồ, khỏi những trò tra tấn tàn nhẫn trong tù. Họ giấu cô sau lưng, sẵn sàng chịu đòn, chịu phạt, thậm chí… hy sinh mạng sống.
Vào cái ngày định mệnh, ba người chị ngã xuống, máu đổ dưới chân cô.Tiểu Nguyệt quỳ gối, tay run run ôm từng cái xác lạnh đi của họ.Trái tim cô chết theo họ.
Cô không còn gì để mất.
Trong tuyệt vọng, cô mài chiếc bàn chải đánh răng thành lưỡi dao nhỏ, tự tay đâm vào cổ mình.Khoảnh khắc máu phun ra, cô cảm thấy nhẹ nhõm – ít nhất, sẽ được đoàn tụ với họ.
Nhưng… cô lại tỉnh dậy.
Mở mắt, thứ đập vào mắt cô là… trần nhà cũ kỹ của căn phòng cô ở năm 15 tuổi.
Bàn tay nhỏ lại, đồng phục cấp 2, chiếc đồng hồ Hello Kitty.Tất cả... đã quay về.
Nhưng nỗi đau vẫn còn. Vết đâm nơi cổ vẫn âm ỉ nhói.Ký ức của kiếp trước, cái chết của ba người chị, nỗi nhục tù tội, sự phản bội của 4 người anh… vẫn nguyên vẹn trong đầu cô.
Không còn là cô gái ngây thơ ngày trước. Không còn khao khát tình yêu thương nữa.Tiểu Nguyệt hôm nay… là bóng ma đội mồ sống lại.Và lần này, tất cả những kẻ từng đẩy cô vào địa ngục – sẽ phải trả giá.