Chương 2:Kế hoạch trả thù

trở về năm 15 tuổi – lần thứ hai sống lại trong cơ thể của chính mình, Như Nguyệt đứng trước gương, nhìn đứa bé trong gương với ánh mắt lạnh như sương sớm.

Là cô – nhưng không còn là cô của ngày xưa nữa.

Trong mắt người khác, cô chỉ là một cô gái bình thường, học lực tầm trung, ít nói, hay bị thầy cô phê bình vì “không có chí tiến thủ”. Nhưng chỉ có cô biết – trong thân xác non nớt này là một linh hồn từng bước qua lửa đỏ, từng chết đi sống lại từ địa ngục.

Cô vốn là một thiên tài. Trí óc sắc bén, khả năng ghi nhớ và tính toán vượt trội. Nhưng tất cả đều bị vùi lấp – bởi chính gia đình từng gọi cô là “con gái”.

Cô càng ngoan ngoãn, càng tỏ ra hiểu chuyện… bọn

rải qua một kiếp bi thương, nhẫn nhịn đến tận cùng… cô đã học được một điều: thiện lương không cứu được ai, nước mắt không làm mềm lòng kẻ ác.

Kiếp này, Như Nguyệt tự hứa với chính mình — sẽ không bao giờ cúi đầu nữa.

Cô sẽ trả lại từng nhát dao mà họ đã đâm vào cô.

Và hơn hết… cô sẽ không để ba người chị của mình – Bạch Yến Dao, Lục Tịnh Nghi, Giang Hạ Vy – phải bước vào con đường máu lạnh đó một lần nào nữa.

Trở về năm 15 tuổi, Như Nguyệt không còn là cô bé ngây thơ từng khát khao tình thân. Cô bây giờ là kẻ đã bước qua địa ngục, hiểu rõ lòng người, hiểu rõ xã hội, và thấu suốt những ngành nghề nắm giữ quyền lực.

Lần này, cô sẽ không đối đầu trực diện.

Cô chọn cách khác — dùng chính sự thông minh, từng trải và cái vỏ yếu đuối của mình để chậm rãi chiếm lấy lòng tin của gia đình họ Lâm. Cô tỏ ra nhu mì, học giỏi, sống chan hòa với “cô em gái giả” kia, từng chút một khiến người trong nhà nghĩ rằng… cô mới là người con gái đáng để yêu thương.

Và rồi — khi tất cả họ đã thật lòng tin tưởng, yêu mến, tự nguyện dâng lên mọi thứ cho cô...

Cô sẽ kết liễu tất cả.

Kiếp trước, sống trong ngục tù lạnh lẽo, Như Nguyệt chưa từng được ăn no, ngủ ấm. Bị cướp hết tự do, bị xiềng xích cả thể xác lẫn tâm hồn. Bởi vậy, khi được sống lại, điều đầu tiên cô làm… không phải trả thù.

Mà là ăn một bữa thịt nướng thật no.

Cô dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm ít ỏi trong học sinh để mua một phần thịt nướng đầy ú ụ. Ngồi trong căn phòng cũ kỹ, ánh đèn vàng ấm áp, cô ăn từ tốn, nhai kỹ từng miếng một – như thể đang ăn luôn cả ký ức đói khát năm xưa.

Sau đó, cô nằm lên chiếc giường cứng như đá, đắp chăn mỏng, nhắm mắt lại.

Lần đầu tiên sau bao năm, cô mới được ngủ như một con người.

Trong mơ, cô lại thấy mình trong căn phòng giam lạnh buốt, tiếng cùm xích lạch cạch, ánh mắt ghẻ lạnh, những cú đánh vô cớ, những cơn đói đến phát run…

Một tiếng nói lạnh lùng vang lên, kéo cô khỏi cơn mộng ác:

“Chín giờ rồi mà còn ngủ? Đã ngu dốt còn lười biếng. Không biết giống ai trong nhà.”

anh cả – Lâm Dạ Thần.

Người đàn ông lạnh lùng nhất nhà họ Lâm. Trong trí nhớ kiếp trước, anh ta luôn bận rộn, gần như không bao giờ vào phòng cô nếu không có lý do.

“Sao hôm nay lại vào phòng mình?” – Như Nguyệt còn chưa kịp nghĩ xong thì Lâm Dạ Thần đã tiếp tục ra lệnh:

“Nhanh thay đồ. Đi học.”

Cô ngước nhìn gương mặt điển trai, lạnh lùng của anh, không phản kháng, không cúi đầu như trước nữa – chỉ nhẹ giọng:

“Ừ.”

Rồi đứng dậy, lặng lẽ thay đồ.

Lâm Dạ Thần hơi sững sờ. Bình thường, mỗi lần anh quát nạt, Như Nguyệt sẽ cúi gằm mặt, nước mắt rưng rưng. Nhưng hôm nay… cô chỉ lặng lẽ, bình thản.

Có gì đó… rất khác.

Cô nhanh chóng xách cặp xuống lầu, bước lên xe riêng do tài xế họ Chu lái.

Chú Chu nhẹ giọng nói, giọng đầy kính trọng:"Tiểu thư Như Nguyệt, đã đến nhà họ Thẩm. Có cần tôi chờ thiếu gia Thẩm không ạ?"

Như Nguyệt khẽ nhắm mắt, lục tìm lại ký ức. Cô nhớ ra—gia đình cô đã định sẵn hôn ước với Thẩm gia từ khi cô còn nhỏ.

Tuy là hứa hôn danh nghĩa, nhưng Thẩm Vũ chưa từng xem cô ra gì. Hắn luôn khinh thường cô, nhất là sau khi biết cô chỉ là “đứa con không được yêu thương” trong nhà họ Lâm.

Kiếp trước cô mù quáng, luôn bám lấy hắn như kẻ cầu xin tình cảm. Đáp lại, hắn hết lần này đến lần khác nhục mạ cô trước mặt bạn bè, sai vặt cô như nô lệ, xem cô chẳng khác gì một con chó trung thành ngu ngốc.

Nhưng kiếp này...

Cô sẽ không còn làm chó cho bất kỳ ai nữa.

Chú Chu hơi ngạc nhiên. Trong ký ức của ông, Như Nguyệt là cô bé từng cuồng quấn lấy Thẩm Vũ, chỉ cần nghe tên hắn đã vui mừng lấp lánh. Nhưng hôm nay, cô ngồi im lặng, ánh mắt bình thản đến lạ, không một lời hỏi han, cũng chẳng buồn nhìn lên tầng nơi thiếu gia Thẩm đang ở.

Thấy lạ, chú Chu liền báo lại với Lâm Dạ Thần.

Anh cả chỉ lạnh lùng nói:"Lại bày trò thôi. Để mắt đến con bé một chút."

Tôi đến trường. Vừa bước vào lớp thì đã thấy Vân Vân đang đứng cạnh bàn mình, tay cầm lọ keo dính, đổ thẳng lên ghế với vẻ mặt thích thú.Cô ta cười khẩy, nói lớn:"Ôi kìa, hôm nay không làm chó liếm chân thiếu gia Thẩm nữa à? Ha ha, chắc lại bị chửi thẳng mặt rồi chứ gì?"

Cả lớp bật cười, không ai giấu nổi vẻ thích thú. Hùa theo cô ta, vài đứa ném thêm lời mỉa mai.Vân Vân vốn là đàn em thân cận của Thẩm Vũ – một thằng phông bạt chính hiệu, quen bao che cho đám lâu la bằng mấy buổi tiệc tùng ở bar xa xỉ.

Bọn chúng ép tôi ngồi lên ghế đã đổ đầy keo.Tôi nhìn chúng, ánh mắt không tức giận mà chỉ... lạnh.

Tôi đã biết trước việc này. Và tôi cũng có kế hoạch của riêng mình.

Tôi bước tới, không nói không rằng — tát thẳng một cú khiến Vân Vân loạng choạng, mặt xanh như tàu lá, sững sờ rồi chuyển sang tức tối.

Đúng lúc đó, chuông reo.

Tiết đầu là của thầy chủ nhiệm. Vừa bước vào lớp, thầy còn chưa ổn định lớp thì Vân Vân đã giơ tay mách lẻo:"Thầy ơi! Bạn Như Nguyệt đánh em!"

Cô ta cố rặn ra một giọt nước mắt cá sấu, mặt nhăn nhó như bị oan uổng cả đời.

Tôi cũng khóc. Nhưng nước mắt của tôi thật hơn – gương mặt lem luốc, nức nở như vừa bị tổn thương nặng nề."Thầy ơi, bạn ấy đổ keo lên ghế em, còn ép em ngồi xuống, em chỉ tự vệ thôi..."

Thầy chủ nhiệm tái mặt. Rõ ràng ông ta biết sự tình, nhưng không dám truy cứu sâu. Ai mà không biết Vân Vân là người của Thẩm Vũ? Mà nhà họ Thẩm lại là cổ đông lớn của trường này.

Ông chỉ thở dài, rồi buông một câu né tránh:"Em Như Nguyệt... mời phụ huynh đến gặp thầy."

Vừa dứt lời thì cạch — cửa lớp bật mở.

Một chàng trai cao gần mét tám, mặc vest đen bước vào. Bên cạnh anh là hiệu trưởng và vài người mang vẻ mặt nịnh nọt — chính là các cổ đông trường.

Cả lớp nín lặng.

Thầy chủ nhiệm vội cúi đầu:"Ngài Dạ Thần... sao ngài lại đích thân đến trường ạ?"

Lâm Dạ Thần không trả lời. Anh lạnh lùng đảo mắt nhìn quanh lớp, ánh mắt dừng lại nơi tôi đang ngồi khóc.

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hoảng loạn giả vờ, như thể tâm lý sắp sụp đổ, bờ môi run run.Anh ta lạnh giọng tuyên bố:"Tôi là phụ huynh của Lâm Như Nguyệt."

Không khí chết lặng.

Cả lớp xôn xao:"Nhà họ Lâm có con gái bao giờ vậy?""Chẳng phải Như Nguyệt là con nuôi à?"

Thầy giáo mặt cắt không còn giọt máu. Vân Vân đứng chết trân, mặt trắng bệch.

Còn tôi... chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt, cúi đầu ngoan ngoãn như một con thỏ yếu ớt — nhưng trong lòng thì đang nở nụ cười lạnh:

Thiên kim nhà họ Lâm... cũng là thân phận của tôi.Dù chỉ là cái tên — nhưng mượn tạm cũng chẳng sao

Không khí lớp học còn đang chấn động thì một giọng nam lười biếng vang lên từ ngoài cửa:

"Ồ, đông đủ ghê. Có cả hiệu trưởng nữa cơ à?"

Thẩm Vũ bước vào, bộ đồng phục được sửa sang lại theo kiểu riêng, cà vạt buộc hờ, vẻ mặt ngông nghênh như thể cả thế giới nợ hắn. Hắn liếc tôi một cái, nhếch môi cười nửa miệng đầy mỉa mai:

"Chậc, lại làm loạn gì nữa đây? Không chịu nổi bị mắng nên khóc mè nheo à?"

Tôi không trả lời. Chỉ cúi đầu lau nước mắt, cố tình để lộ vài vết đỏ trên tay như bị kéo ghế ngã – cú đòn nhẹ nhàng nhưng đủ khiến người khác nghĩ tôi yếu đuối, bị bắt nạt.

Lâm Dạ Thần chậm rãi quay sang Thẩm Vũ, ánh mắt như băng lạnh quét qua:"Đây là cách em và đám người dưới quyền đối xử với người nhà tôi?"

Thẩm Vũ khựng lại một chút, ngón tay co giật.

"Người... nhà anh?"

"Em nghe không rõ à? Lâm Như Nguyệt – là người nhà tôi."

Không khí lớp học lạnh buốt như bị rút hết oxy. Một vài bạn học bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt khác – dè chừng, hoảng sợ, có cả hối lỗi.

Còn Vân Vân, cô ta lắp bắp định mở miệng giải thích thì Lâm Dạ Thần đã cắt lời:

"Đừng khiến tôi phải gọi thẳng điện thoại cho cha cô. Tôi không quen nói nhiều."

Cô ta câm bặt.

Tôi ngước lên, đôi mắt hơi ửng đỏ như vừa khóc nhưng môi đã cong lên nhẹ nhàng — dịu dàng như không có chuyện gì xảy ra, yếu đuối nhưng không hề vô dụng.

"Cảm ơn... anh cả."

Một tiếng "anh cả" nhẹ tênh như nước, nhưng khiến cả lớp lặng im không dám thở mạnh.

Thẩm Vũ đứng yên, lần đầu tiên nhìn tôi thật lâu. Trong đáy mắt hắn có thứ gì đó lướt qua — nghi hoặc, ngờ vực... và chút gì đó như sắp vuột khỏi tay.

Thẩm Vũ khẽ nhíu mày. Hắn nhìn Như Nguyệt – người con gái mà từ trước đến nay hắn chưa từng để vào mắt.

Trong ký ức hắn, cô là một đứa ngoan ngoãn, cam chịu. Hắn có thể quát mắng, sai bảo, thậm chí lờ đi sự hiện diện của cô như một cái bóng trong nhà trường – không ai quan tâm, không ai bênh vực. Một thiên kim hữu danh vô thực.

Vậy mà giờ đây…

Trước mặt bao người, cô đứng bên Lâm Dạ Thần – người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Lâm, là cái tên mà cả giới tài phiệt nghe đến đều phải kính dè. Cô không còn nép sau cánh cửa chờ đợi hắn, không còn ánh mắt mừng rỡ khi nhìn thấy hắn. Thay vào đó, là dáng vẻ bình thản, thậm chí... xa cách.

Cô mỉm cười nhẹ với hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm, như thể mọi chuyện không liên quan gì đến mình:

"Chuyện hôm nay em không muốn làm lớn. Nhưng nếu lần sau vẫn có người đổ keo lên ghế em, em sẽ nghĩ là nhà trường đang dung túng cho bạo lực học đường."

Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào – nhưng ẩn trong đó là mũi dao sắc lạnh.

Hiệu trưởng lau mồ hôi trán, liên tục gật đầu:

"Không... không có lần sau đâu tiểu thư Lâm. Nhà trường sẽ xử lý nghiêm."

Cô lại mỉm cười, dịu dàng gật đầu rồi quay đi.

Thẩm Vũ siết chặt tay. Trong mắt hắn, cô đang dần lột xác — không còn là con rối ngoan ngoãn ngày xưa.

Hắn bất giác gọi:

"Lâm Như Nguyệt!"

Cô dừng bước, quay đầu lại, mắt không ánh lên chút cảm xúc:

"Thiếu gia Thẩm gọi tôi?"

Câu xưng hô xa cách đó khiến tim hắn hơi chệch nhịp.

Hắn không hiểu… sao một người như cô lại có thể khiến hắn dao động?