Như Nguyệt mặt không cảm xúc, cùng Lâm Dạ Thần bước ra khỏi lớp. Dáng cô thẳng lưng, bước chân bình tĩnh, ánh mắt dửng dưng như thể những lời chế nhạo vừa rồi chưa từng chạm được vào cô.
Tiếng giày cao gót lách cách vang vọng cả hành lang.
Trong lớp, Thẩm Vũ ngồi tựa vào ghế, ánh mắt sắc bén dõi theo bóng lưng cô khuất dần sau khung cửa.
Hắn chưa bao giờ thấy cô đi thẳng lưng như thế.
Không khóc, không bám dính lấy hắn. Không chút lưu luyến.
Ánh sáng ban trưa hắt vào mái tóc cô khiến dáng người mảnh khảnh ấy bỗng trở nên xa cách đến lạnh lùng.
Hắn khẽ nhíu mày, đáy mắt loé lên một tia khó hiểu… nhưng rồi rất nhanh lại bị sự ngạo mạn lấn át.
“Chà, nay lại còn biết dựa hơi gia tộc cơ đấy.”
Giọng hắn thấp, lạnh, vương chút mỉa mai.
“Dù gì… cũng chỉ là thứ dư thừa trong nhà họ Lâm. Mượn danh thì vẫn chỉ là rác rưởi.”
Hắn ngả người ra sau, ánh mắt tối lại, hàng mi cụp xuống che giấu thứ cảm xúc đang nảy sinh trong lòng.
Hắn không muốn thừa nhận — rằng có điều gì đó đang thay đổi.
Cô gái đó… không còn nằm gọn trong lòng bàn tay hắn như trước nữa.
Tôi ngồi vào chiếc Rolls-Royce bóng loáng, mùi da thuộc cao cấp thoang thoảng khiến tôi thấy xa lạ. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để bị anh ta quát tháo như mọi khi.
Nhưng không.
Lâm Dạ Thần tựa người vào ghế, mắt nhìn thẳng phía trước, giọng trầm thấp vang lên:
“Người nhà họ Lâm… không phải để bị bắt nạt. Phải biết bắt nạt lại.”
Tôi hơi sững người.
Đây là lần đầu tiên anh ta không mắng tôi vô dụng, không khinh thường tôi là kẻ ăn bám.
Tôi quay sang nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh, nhưng ánh mắt anh chẳng lộ ra chút cảm xúc nào. Lời nói như một mệnh lệnh. Một lời nhắc nhở. Hay… một sự công nhận?
Tôi không đáp lại. Chỉ siết chặt quai cặp,thầm khinh bỉ trong lòng.
Người nhà họ Lâm phải biết bắt nạt lại?Thú vị đấy.Có lẽ, Lâm Dạ Thần… cuối cùng cũng bắt đầu nhận ra tôi không còn là con bé ngốc ngày xưa.
Chiếc xe lướt đi êm ru qua từng con phố, cuối cùng dừng lại trước biệt thự nhà họ Lâm. Vừa bước xuống, tôi đã nghe thấy giọng bà quản gia:
“Tiểu thư Như Nguyệt, ông bà chủ đang đợi ở phòng khách. Có vẻ… không vui lắm.”
Tôi gật đầu. Không sợ hãi, không chần chừ. Tôi bước vào như thể chính mình là chủ nhân căn nhà này.
Phòng khách rộng lớn, lạnh lẽo như trái tim những người đang ngồi bên trong. Mẹ nuôi ngẩng lên, ánh mắt đầy trách móc:
“Đi học mà cũng gây chuyện được à? Còn để anh cả phải đích thân đến trường?”
Bố đặt tờ báo xuống bàn, giọng trầm trầm:
“Nguyệt, con phải biết mình đang ở vị trí nào. Đừng khiến nhà họ Lâm mất mặt thêm nữa.”
Tôi mỉm cười. Không phải nụ cười của một đứa con ngoan.
Mà là nụ cười của một con sói đang học cách giấu nanh.
“Xin lỗi ba mẹ. Lần sau con sẽ xử lý sạch sẽ, không để ai phát hiện.”
Bà ta nghẹn lời. Ông ta nhíu mày.
Chỉ có Lâm Dạ Thần đứng một bên, môi khẽ cong lên – rất nhẹ – như tán thưởng.
Tôi trốn gia đình đến nhà bà nội
Tôi bước đến trước cánh cửa gỗ quen thuộc, khẽ gõ ba tiếng.
“Vào đi, Nguyệt à.”
Giọng bà nội vẫn như xưa, yếu ớt nhưng dịu dàng như làn gió đầu xuân.Tôi đẩy cửa, ánh mắt lập tức cay xè.
Căn phòng vẫn vậy – đơn sơ, mộc mạc nhưng đầy ắp hơi ấm. Trên bàn là ly trà đã nguội, bên cửa sổ là bóng dáng nhỏ bé của bà tôi đang ngồi đan áo, mái tóc bạc trắng buông nhẹ.
Tôi không kìm được, chạy đến ôm chặt lấy bà từ phía sau.“Bà ơi…” Tôi gọi, như thể cả kiếp trước mình đã không được gọi đủ một lần.
Bà buông que đan, quay lại xoa đầu tôi, giọng run run:“Cháu gái ngoan của bà… Lâu rồi mới chủ động ôm bà như vậy. Lớn rồi, bà cứ sợ con xa bà…”
“Kiếp này… con sẽ không rời bà nữa đâu.”Tôi dụi mặt vào vạt áo cũ sờn, nước mắt thấm ướt vải.
Bà nội vòng tay ôm tôi thật chặt, như sợ tôi tan biến.“Cả nhà này… chỉ có bà là thương con thật lòng. Như Nguyệt, nhớ kỹ… dù cả thế giới quay lưng, bà vẫn sẽ là người cuối cùng nắm tay con.”
Tôi nghẹn ngào gật đầu.Đời trước, chính bà là người âm thầm gửi tiền vào tài khoản cho tôi, giấu cả nhà giúp tôi ăn học. Khi tôi bị đuổi khỏi nhà, bà cũng là người duy nhất đứng ngoài cổng trong mưa, tay cầm ô chờ tôi suốt một đêm.
Nhưng tôi, vì muốn “hiểu chuyện”, đã đưa hết tiền cho ba mẹ nuôi, đã cười nói “con ổn mà”, để bà phải đau lòng trong im lặng.
Kiếp này… tôi sẽ bảo vệ bà. Dù có phải giẫm lên tất cả, tôi cũng không để bà rơi một giọt nước mắt nào nữa.
Bà là người tôi tin tưởng nhất.
Tôi kể cho bà nghe tất cả những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước — từng vết nhục, từng giọt nước mắt, từng lần bị đẩy xuống vực sâu… và cả cái chết oan ức mà tôi từng cam chịu.
Tôi không mong bà tin.Nhưng bà không ngắt lời, chỉ ngồi im lặng lắng nghe, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống.
Nghe hết một tiếng đồng hồ, bà khẽ nắm lấy tay tôi, giọng run run nhưng sắc lạnh:“Khổ cho cháu tôi quá rồi…”
Tôi ngước lên nhìn, thấy trong mắt bà không chỉ là xót xa — mà còn là lửa giận âm ỉ.
Bà từng là người đưa họ Lâm lên đỉnh cao, nhưng suốt mấy chục năm ấy… bà chưa từng nhận được một câu hỏi thăm sức khỏe từ các con. Bọn họ chỉ chăm chăm vào quyền lực, tiền tài, mặc kệ bà già yếu một mình sống trong căn nhà lớn lạnh lẽo.
Thậm chí, khi bà lâm bệnh, họ cũng chỉ đến thăm vì… lo di chúc.
Tôi biết bà đã đau lòng nhiều năm rồi. Nhưng bà chưa từng trách.Còn bây giờ, khi nghe tôi kể, tất cả những dồn nén ấy như bùng lên.
“Cháu cứ làm những gì cháu cần làm. Trả lại hết cho chúng… từng chút một,” bà nói, siết chặt tay tôi.
Từ người phụ nữ từng chịu đựng tất cả, nay bà đã khác — lạnh lùng, tỉnh táo, và đầy quyết đoán.Tôi biết… lần này tôi không đơn độc nữa.
Tôi ngủ lại nhà bà qua đêm.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi được một giấc ngủ yên bình. Không tiếng cãi vã, không ánh mắt soi mói, không tiếng bước chân lén lút đi qua cửa phòng tôi như kẻ trộm. Chỉ có mùi trà nhài dịu nhẹ và tiếng bà lật sách trong đêm khuya.
Sáng hôm sau, tôi quay về biệt thự nhà họ Lâm.
Vừa bước vào cửa, tiếng mắng như sấm rền đã giáng xuống đầu.
“Con đi đâu cả đêm không về? Có còn biết xấu hổ không hả?” – mẹ tôi quát, ánh mắt đầy tức giận xen lẫn khinh bỉ.
“Đi ngủ lang rồi giờ mới vác mặt về?” – bố tôi tiếp lời, giọng khô lạnh như băng.
Tôi đứng yên. Không phản bác, không giải thích.
Bởi vì tôi biết, có nói thế nào cũng chỉ là vô nghĩa.
Kiếp trước, tôi từng quỳ gối khóc lóc, van xin họ hiểu cho mình. Nhưng đổi lại, chỉ là cái tát và câu nói:“Loại như mày làm mất mặt gia đình.”
Giờ đây, tôi không cần sự thấu hiểu của họ nữa. Cũng chẳng cần họ thương tôi.
Tôi chỉ nhẹ giọng nói:“Con chỉ về thăm bà nội.”
Câu nói tưởng chừng nhẹ bẫng ấy, lại khiến họ thoáng khựng lại.
Bà nội – người mà họ từng cố giữ khoảng cách vì nghĩ bà quá nguyên tắc, quá lạnh lùng, giờ lại đang là chỗ dựa duy nhất của tôi.
Tôi ngước nhìn họ, không sợ hãi, không yếu đuối.Chỉ có sự lạnh lùng, như băng giá giữa mùa hạ.
“Thăm bà nội? Ai cho phép?” – mẹ tôi hét lớn, rồi không đợi tôi kịp phản ứng, một cái tát nảy lửa đã giáng thẳng xuống má tôi.
Bố tôi cũng lao tới, không chút do dự vung tay tát thêm một cái nữa vào bên má còn lại.
Âm thanh khô khốc vang lên trong đại sảnh, như dội lại cả một đời uất ức.
“Loại không ra gì! Đi gặp bà để nói xấu bố mẹ à? Hay để giở trò đáng thương?”
Hai má tôi nóng rát, như thể cả thân xác đang bị xé nát ra từng mảnh. Nhưng tôi không rơi nước mắt. Không còn nữa. Thứ cảm xúc ấy… đã bị nghiền nát từ kiếp trước rồi.
Tôi chỉ đứng đó, im lặng, nhìn thẳng vào họ.
Không giận dữ. Không oán thán. Chỉ là… ánh mắt chết lặng.
Cái tát này – tôi nhớ.Tôi sẽ trả lại – gấp trăm, gấp ngàn lần.
Tiếng tát vang dội chẳng khác gì tiếng sấm giữa trưa hè. Đúng lúc đó, anh cả Lâm Dạ Thần và anh hai Lâm Dạ Minh từ trên lầu bước xuống. Tiếng bước chân trầm ổn vang lên giữa không khí nặng nề.
Tôi ngước nhìn họ – như một phản xạ vô thức. Một tia hy vọng le lói, dù rất nhỏ… vẫn chờ mong có ai đó đứng ra ngăn lại.
Nhưng không.Lâm Dạ Thần chỉ lạnh lùng dừng bước, ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ mùa đông, lướt qua gương mặt tôi đang sưng đỏ.Lâm Dạ Minh thì khoanh tay, dựa vào lan can, thản nhiên như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến anh ta.
Không một lời can ngăn. Không một ánh mắt thương xót.Họ đứng đó, như những pho tượng đẹp đẽ… nhưng hoàn toàn vô cảm.
Tôi mím môi, siết chặt tay đến bật máu. Trái tim lại một lần nữa vỡ ra – nhưng tôi chỉ cười. Một nụ cười cay đắng, mỏng như lưỡi dao.
Tôi hiểu rồi.Gia đình này… chưa từng có chỗ cho tôi. Không từ kiếp trước. Và càng không phải kiếp này.