Tôi không quan tâm.Hai cái tát đó… chỉ như một cơn gió lướt qua.
Bọn họ mắng, họ chửi, họ coi tôi như cặn bã — cũng chẳng sao. Vì tôi hiểu rõ: hiện tại, người được cả gia tộc kỳ vọng nhất, người mà mọi người nghĩ sẽ kế thừa quyền lực... chính là Lâm Dạ Thần.
Tôi không cần phải lấy lòng hai kẻ chỉ biết vung tay và hét lớn đó.Không cần cố tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt bố mẹ – những kẻ sẵn sàng đưa đứa con gái ruột ra khỏi nhà vì một cô con gái giả tạo.
Điều tôi cần... là bốn người anh trai kia.Từng người một.Chỉ cần họ yêu quý, tin tưởng và đứng về phía tôi — thì cả nhà họ Lâm, sớm muộn cũng sẽ nằm trong tay tôi.
Tôi sẽ từng bước leo lên.Không phải bằng sự ngoan ngoãn. Mà bằng sự tỉnh táo, nhẫn nhịn và… nguy hiểm.
Tôi đẩy cánh cửa ra, không nói một lời, lặng lẽ bước vào nhà. Vừa quay về sau hai ngày ở nhà bà nội, tôi đã thấy bố mẹ mình ngồi sừng sững trên ghế sofa, mặt nặng như chì, mắt tóe lửa.
Thì ra… mẹ tôi đã sai người theo dõi tôi.
“Cô hay nhỉ, giờ đến lượt cô muốn đi là đi, muốn về là về?” – mẹ tôi lạnh giọng, đôi mắt đầy khinh miệt như thể đang nhìn một món đồ vô dụng.
Tôi không trả lời. Lặng lẽ đặt cặp xuống, đứng yên như tượng.
Bố tôi ném tách trà xuống bàn, giọng gằn từng chữ: “Đã không có tiền đồ lại còn học thói bỏ nhà đi. Cô tưởng bà già đó có thể che chở cô mãi à?”
Chát.
Bàn tay mẹ tôi tát thẳng vào má trái tôi. Bố tôi không chậm hơn, tát ngược lại má phải.
Cảm giác đau rát lan khắp hai bên gò má, nhưng tôi chỉ cười nhẹ.
Cô gái năm xưa từng khóc đến nghẹt thở vì những cái tát đó… đã chết rồi.
Tôi lẳng lặng nhìn hai người họ, đôi mắt không còn sự run sợ, chỉ còn lại sự thờ ơ băng giá.
Họ không biết rằng – hiện tại người được gia tộc kỳ vọng nhất là Lâm Dạ Thần. Và tôi… chẳng cần lấy lòng hai kẻ này làm gì. Mục tiêu của tôi là bốn người anh. Bốn chiếc chìa khóa thực sự mở ra cánh cổng quyền lực nhà họ Lâm.
Chưa dừng lại, mẹ tôi quay người đi vào phòng chứa đồ, lôi ra một thùng lớn. Là quà sinh nhật của tôi – những món quà mà chính họ từng tặng, từng dán giấy gói sặc sỡ, từng cười giả tạo chúc mừng tôi mỗi năm.
Bố tôi cầm lấy cây đàn violin tôi nâng niu nhất – món quà sinh nhật năm tôi mười tuổi. Cây đàn mà tôi từng luyện suốt ba năm trời để mong có một lần được biểu diễn trước gia đình.
Rắc.
Cây đàn bị đập thẳng xuống nền gạch. Vỡ đôi.
Tôi không nói gì. Cũng không bước tới ngăn lại.
Tiếng gỗ vỡ tan, tiếng thủy tinh trong hộp nhạc vỡ nát, tất cả cứ vang lên như một bản nhạc tiễn đưa ký ức. Nhưng tôi không còn thấy đau nữa. Những thứ đó, từ lâu đã chẳng còn ý nghĩa.
Mẹ tôi gằn giọng: “Cô đừng tưởng có bà già chống lưng là muốn làm gì thì làm. Đừng quên cô vẫn mang họ Lâm, sống dưới mái nhà này.”
Tôi chậm rãi quay người bước lên cầu thang, giọng đều đều:
“Không sao. Ký ức vỡ rồi thì tôi khỏi phải lưu luyến nữa.”
Sau lưng, tiếng đập phá vẫn tiếp tục. Nhưng trong lòng tôi, chỉ còn yên lặng.
Một cơn bão lớn… sắp sửa nổi lên. Và tôi – sẽ là người thổi bùng nó bằng chính bàn tay mình.
Bố mẹ tôi ra sức đập phá, nhưng họ không tìm thấy bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt tôi – không buồn, không sợ, không giận dữ. Mẹ tôi nhận ra điều đó trước. Bà ta đổi giọng, chạy đến kéo tay bố tôi, dịu giọng như đang diễn một màn kịch cũ rích:
“Thôi mà anh, bớt giận. Con bé không cố ý đến nhà mẹ đâu…”
Câu nói đó không những không khiến bố tôi dịu lại, mà còn khiến ông ta nổi điên hơn. Gương mặt ông đỏ bừng, ánh mắt hằn lên tia giận dữ. Ông ta bước tới, không nói không rằng, tóm lấy tay tôi kéo lại.
Chát!
Một cái tát như trời giáng, không chút kiêng dè. Má trái tôi nóng rát, rồi tê dại – đến mức tôi chẳng còn cảm giác gì.
Tôi vẫn đứng im. Không né tránh, không phản kháng. Gương mặt vẫn lạnh lùng, ánh mắt không gợn sóng.
Xem như… trả lại công nuôi dưỡng đi.
Bố tôi không dừng lại. Ông gầm lên, giọng vang dội khắp phòng khách:
“Bắt đầu biết tạo phản rồi đấy hả?! Giờ còn dám qua đêm ở nhà bà già ấy, tưởng có ai chống lưng thì muốn làm gì thì làm sao?!”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông, ánh mắt bình tĩnh đến mức khiến cả căn phòng chợt lạnh đi một nhịp. Không phản bác. Không thanh minh.
Vì từ giờ, tôi sẽ không cần phải xin họ thương tôi nữa.
Sau cú tát đó, tôi im lặng rời khỏi phòng khách, lên thẳng phòng thu dọn đồ đạc. Không phải để bỏ nhà ra đi – mà là để chuẩn bị cho một bước đi mới.
Hôm sau, một tin tức được gửi đến toàn bộ thành viên nhà họ Lâm: Lâm Như Nguyệt sẽ chính thức chuyển đến học tại Học viện Lưu Quang – ngôi trường nổi tiếng chỉ dành cho giới thượng lưu và những học sinh xuất sắc nhất.
Không ai tin. Một đứa như tôi – học lực tầm trung, bị phê bình không chí tiến thủ – lại có thể vào được Lưu Quang?
Càng không ai biết, chính tôi đã chủ động đăng ký, tự thi, tự xin học bổng. Tất cả đều dựa vào năng lực thật sự của mình, không mượn đến danh nghĩa nhà họ Lâm.
Ngày đầu tiên đến trường mới, tôi mặc bộ đồng phục chuẩn chỉnh, tóc cột gọn, ánh mắt bình thản bước xuống từ chiếc xe Rolls-Royce quen thuộc.
Lâm Dạ Thần vẫn là người đưa tôi đi. Trước khi tôi bước xuống xe, anh ta chỉ lạnh nhạt nói một câu:
"Tốt nhất đừng làm mất mặt nhà họ Lâm."
Tôi quay lại, mỉm cười nhẹ.
“Yên tâm. Từ nay… tôi sẽ khiến cái tên 'Lâm' này sáng rực trên bảng thành tích.”
Anh ta nhìn tôi, hơi cau mày. Có lẽ anh đang nghĩ – tôi đã thay đổi.
Không sai. Tôi đã thật sự thay đổi.
Vừa bước vào khuôn viên Học viện Lưu Quang, tôi lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Không phải vì tôi nổi bật… mà vì chiếc Rolls-Royce vừa rời đi đã khiến ai cũng đoán rằng tôi là thiên kim của một gia tộc lớn.
Tôi không để tâm. Tôi chỉ bước đi bình thản, ánh mắt nhìn thẳng.
Nhưng chưa kịp bước đến lớp, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:
“Chà... tưởng ai, hóa ra là con chó trung thành của tôi ngày xưa.”
Tôi dừng lại, không cần quay đầu cũng biết là ai.
Thẩm Vũ – vẫn cái vẻ ngạo mạn đó, ánh mắt lạnh lùng, miệng nhếch lên khinh khỉnh. Hắn dựa người vào gốc cây, tay đút túi quần, theo sau là vài tên đàn em quen mặt.
“Nay lại học ở đây? Còn biết mượn danh nhà họ Lâm nữa cơ đấy. Vẫn chưa bỏ được thói bám đuôi à?”
Tôi quay lại, mắt đối mắt với hắn.
“Thẩm Vũ, anh vẫn ảo tưởng như xưa. Tôi vào đây… không cần nhờ vả nhà họ Lâm. Và càng không cần phải để tâm đến mấy lời của anh.”
Hắn sững người một chút, như không ngờ tôi sẽ đáp trả lạnh đến vậy.
Tôi bước đến sát hắn, giọng nhẹ như gió:
“Anh ghét tôi bám đuôi đúng không? Vậy từ nay… đừng mơ có cơ hội nhìn thấy lưng tôi nữa. Vì anh sẽ chỉ thấy bóng tôi phía trước mà thôi.”
Dứt lời, tôi quay lưng đi, để lại hắn đứng đó – lần đầu tiên bị chính "con chó trung thành" ngày xưa châm chọc đến mức không nói được gì.
Phía sau, đám đàn em của hắn thì thầm:
“Cô ta… thật sự thay đổi rồi.”
Ngay khi tôi rời đi, Thẩm Vũ cười khẩy, quay sang một nam sinh bên cạnh – người vừa mới chuyển vào lớp chuyên toán không lâu:
“Biết con nhỏ đó không? Nó là Như Nguyệt – đứa học dốt nhất trường cấp hai cũ. Cả đám thầy cô từng gọi nó là ‘hố đen điểm số’ đấy.”
Gã bạn mới nhướng mày:
“Thật à? Nhìn khí chất cũng không đến nỗi…”
Thẩm Vũ nhếch môi:
“Đừng bị vẻ ngoài lừa. Con nhỏ đó chỉ giỏi giả vờ đáng thương để người khác thương hại thôi.”
Tôi nghe rõ mồn một từng lời hắn nói.Cuộc sống trong tù đã mài dũa cho tôi đôi tai nhạy bén và trái tim không còn dễ tổn thương như xưa.Từng câu từng chữ của Thẩm Vũ, tôi đều ghi nhớ — không phải để buồn, mà để trả lại.
Lần này, tôi sẽ không im lặng nữa.
Tiết đầu là tiết Toán. Thầy giáo bước vào lớp, trên tay cầm một chồng đề kiểm tra cũ. Cả lớp ồn ào lặng lại. Tôi ngồi bàn cuối, mắt nhìn thẳng lên bảng, nét mặt bình thản.
Giữa giờ, thầy giảng một bài toán hình học khó. Tôi cau mày — thầy đã suy luận sai ở bước chuyển vế.
Tôi giơ tay.Cả lớp nhao nhao nhìn, thậm chí có tiếng cười khẽ. Thầy nhướng mày:
“Em có ý kiến gì sao, Như Nguyệt?”
Tôi đứng dậy, chỉ vào bảng.
“Dạ, bước này thầy áp dụng định lý góc nội tiếp chưa đúng ạ. Vì điểm A không nằm trên đường tròn (O), nên không thể suy luận như thế được.”
Cả lớp xôn xao.Thầy thoáng sững lại, nhìn kỹ lại bảng… rồi gật đầu:
“...Ừm… em nói đúng. Cảm ơn em đã nhắc.”
Một vài ánh mắt bắt đầu thay đổi.Tôi ngồi xuống, ánh mắt không tự mãn, chỉ lặng lẽ.Đây mới chỉ là khởi đầu
Tan học, tôi vừa bước khỏi cổng trường thì một cánh tay kéo mạnh lấy vai tôi, ép tôi đi về phía hành lang sau thư viện – nơi không có camera giám sát.
Thẩm Vũ đứng đó, vẻ mặt tối sầm, đôi mắt ánh lên lửa giận.
“Mày giở trò gì vậy hả? Trước mặt bao nhiêu người mà bày đặt giỏi giang?”“Không phải mày học dốt lắm sao? Hôm nay là cố tình làm tao mất mặt?”
Tôi nhìn hắn, bình thản như thể trước mặt chỉ là một cơn gió nhẹ.
“Tôi đâu có nói gì. Là cậu tự nói tôi ngu, nên bây giờ cậu xấu hổ… cũng là chuyện của cậu.”
Hắn nghiến răng, bước tới định nắm lấy cổ áo tôi.Nhưng lần này, tôi né được. Không còn là cô gái ngơ ngác ngày trước nữa.
“Tôi nói trước. Nếu cậu dám đụng vào tôi lần nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Tôi rút điện thoại ra, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Thẩm Vũ khựng lại. Hắn không ngờ tôi có thể dám làm vậy.
“Mày…” – hắn tức đến mức chỉ thốt được một chữ, rồi đấm mạnh vào tường, quay người bỏ đi.
Tôi đứng đó, nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt không chút dao động.Lòng thầm nghĩ: Lần tới, tao sẽ không chỉ là người khiến mày bẽ mặt… mà là người đạp mày xuống đáy.
Tôi gạt mạnh bàn tay hắn khỏi vai, lạnh giọng:
“Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra. Và cút xa khỏi tôi.”
Giọng tôi không lớn, nhưng đủ sắc như dao cắt vào mặt Thẩm Vũ. Hắn sững lại, chưa kịp phản ứng gì thì…
“Két!”
Một tiếng phanh xe vang lên — một chiếc Rolls-Royce đen bóng đỗ xịch lại ngay trước ngõ.
Cửa xe mở ra, Lâm Dạ Thần bước xuống, vẫn bộ vest đen như ban sáng, khí chất lạnh lùng bao trùm cả khoảng không.Anh ta không nói gì, chỉ liếc Thẩm Vũ một cái, ánh mắt như thể đang nhìn một thứ rác rưởi cản đường.
“Lên xe.” – anh ta nhìn tôi, giọng lệnh.
Tôi không nói, không nhìn Thẩm Vũ, bước thẳng lên xe như thể hắn không tồn tại.Cánh cửa Rolls-Royce đóng lại — tiếng vang dội ấy như tuyên bố: tôi đã bước sang một thế giới khác.
Thẩm Vũ đứng đó, bàn tay siết chặt, ánh mắt tràn đầy ngờ vực và phẫn nộ.“Tại sao… một đứa như cô ta lại được Lâm Dạ Thần đưa đón?”Từ lúc nào… mọi thứ bắt đầu nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn rồi?