Chương 5:Cắt đứt

Buổi sáng thứ hai.

Cổng Học viện Lưu Quang vẫn náo nhiệt như mọi ngày, chỉ có điều hôm nay… có người đã không còn là “con cừu nhỏ ngơ ngác” như hôm qua nữa.

Như Nguyệt bước vào lớp, dáng người mảnh mai, tóc buộc cao gọn gàng, ánh mắt vẫn bình tĩnh như mặt nước không gợn. Nhưng có điều gì đó đã thay đổi – không khí quanh cô lạnh hơn, vững vàng hơn.

Thẩm Vũ – ngồi ghế giữa, chân gác lên thành bàn – liếc thấy cô, lập tức nở nụ cười nhạo báng.

“Ồ, lại đến rồi à, tưởng hôm qua ê mặt bỏ học luôn cơ.”

Cả nhóm nam sinh xung quanh phá lên cười.

Như Nguyệt không trả lời, cũng không buồn nhìn hắn. Cô đi thẳng về chỗ, lặng lẽ lấy sách ra.

Thẩm Vũ bực. Sự dửng dưng của cô khiến hắn thấy khó chịu.

Ra chơi, hắn đứng dậy, bước về phía cô, giọng kéo dài đầy ngạo mạn:

“Này, Lâm Như Nguyệt. Mua cho tao chai nước cam ở căn-tin. Có đá. Nhanh.”

Một vài bạn trong lớp nhíu mày, một số cười khúc khích. Có người thì tỏ vẻ hả hê – cảnh cũ lại lặp lại rồi.

Như Nguyệt từ tốn gấp cuốn sách lại, đứng dậy. Cô bước ra khỏi lớp mà không nói một lời.

Thẩm Vũ nhếch môi đắc ý.

10 phút sau.

Cửa lớp bật mở. Như Nguyệt quay trở lại, tay cầm chai nước cam mát lạnh. Tất cả hướng mắt về phía cô – tưởng như kịch hay sắp diễn.

Thẩm Vũ ngả người tự mãn:“Đúng rồi đấy, biết nghe lời sớm thì—”

Xoạch!

Một tiếng “bốp” đanh gọn vang lên.

Cả chai nước cam bị hất thẳng vào mặt hắn. Nước và đá lạnh văng tung toé. Áo sơ mi trắng ướt đẫm, tóc dính bết, khuôn mặt biến sắc trong tích tắc.

Cả lớp câm lặng.

Không ai cười. Không ai dám thở mạnh.

Như Nguyệt thả chai nhựa trống rỗng xuống bàn, từng chữ bật ra từ môi cô – chậm rãi mà lạnh đến thấu xương:

“Tôi không nợ cậu. Cũng chẳng phải người hầu nhà cậu.”

Cô nhìn thẳng vào mắt Thẩm Vũ, giọng kiên định:

“Từ hôm nay, tôi – Lâm Như Nguyệt – cắt đứt mọi quan hệ với Thẩm Vũ. Chúng ta không còn liên quan gì đến nhau. Cũng đừng có ảo tưởng.”

Hắn đứng chết trân tại chỗ, mặt đỏ bừng vì nhục.

Như Nguyệt xoay người bước về chỗ ngồi, không ngoảnh lại. Ánh mắt cô không còn chút cảm xúc – lạnh, sắc và kiêu hãnh như lưỡi dao.

Trong lớp, không ai dám cười nữa. Không ai còn nghĩ rằng cô là “thiên kim bị đuổi khỏi nhà” yếu đuối.

Họ chợt nhận ra – cô gái ấy… không dễ bị chà đạp.

Học viện Lưu Quang – khu lớp học đặc biệt nằm tách biệt hẳn với khối lớp phổ thông. Đây là nơi tập trung những học sinh ưu tú, có thành tích nổi bật hoặc được "đặc cách" bởi các gia tộc lớn.

Phòng giáo viên tầng ba, cửa vừa khép lại thì thầy giáo chủ nhiệm lớp đặc biệt đã cởi áo khoác, lặng lẽ ngồi xuống ghế. Trên tay ông là một chiếc máy tính bảng, giao diện hiện ra ngay lập tức một file báo cáo chi tiết: “Lâm Như Nguyệt – ngày thứ hai nhập học.”

Ông ta không phải người bình thường. Tên thật của ông không ai biết rõ, chỉ biết cả Học viện Lưu Quang gọi ông là Thầy Sở – giáo viên kỳ cựu, kín tiếng, từng là cố vấn chiến lược cho một số gia tộc lớn, hiện đang “ẩn thân” dưới danh nghĩa giảng dạy.

Nhưng chỉ một vài người trong giới mới biết: ông là người do Lâm Thiên Dương đích thân sắp xếp để giám sát… em gái ruột của mình – Lâm Như Nguyệt.

Thầy Sở chạm nhẹ lên màn hình, tua lại đoạn ghi hình trong lớp học đặc biệt. Ánh mắt ông sắc lại khi đến đoạn Như Nguyệt chủ động đối đáp với thầy dạy Toán cao cấp, trích dẫn một công thức nâng cao mà học sinh cấp 3 còn chưa học đến.

Sau đó là khoảnh khắc cô không ngần ngại bước ra khỏi hàng khi Thẩm Vũ cản đường, rồi dội ly nước lạnh thẳng lên áo sơ mi hàng hiệu của hắn. Gương mặt không sợ hãi, không hốt hoảng – chỉ là bình thản, lạnh lùng.

Quá khác với Như Nguyệt trước đây.

Thầy Sở mở màn hình phụ, kết nối tín hiệu bảo mật. Trong vài giây, một giọng nam vang lên ở đầu dây bên kia – trầm, lạnh, rất rõ ràng:

"Nói đi."

Thầy Sở bình tĩnh:

"Em gái của cậu không phải phế vật như lời đồn. Ngược lại, rất có đầu óc. Trí nhớ vượt chuẩn, phản ứng tốt, có khả năng kiểm soát cảm xúc. Hơn nữa, tính cách… đã hoàn toàn thay đổi."

Phía bên kia im lặng vài giây.

Thầy Sở nhấn nút lưu lại báo cáo, ánh mắt ánh lên tia tán thưởng hiếm hoi.

"Nếu không nói là từng bước trưởng thành trong địa ngục… tôi không tin một đứa trẻ 15 tuổi có thể như vậy."