Buổi tối, biệt thự Lâm gia yên tĩnh đến lạ.
Như Nguyệt đứng trước cánh cửa phòng làm việc ở tầng hai, tay khẽ gõ ba tiếng.
Bên trong vọng ra giọng nói trầm ổn, không lộ cảm xúc:— Vào đi.
Cô đẩy cửa, bước vào.
Lâm Thiên Dương đang ngồi trên ghế, áo sơ mi xắn tay, gương mặt nghiêm túc lạnh lùng, nhưng ánh mắt dừng lại trên cô vài giây.
— Có chuyện gì?
Như Nguyệt bước đến, ánh mắt điềm tĩnh, giọng nói nhẹ nhưng dứt khoát:— Em muốn… học vượt cấp.
Không khí trong phòng bỗng như ngưng lại một nhịp.
Lâm Thiên Dương hơi nhướn mày, đôi mắt sắc bén quan sát cô kỹ lưỡng hơn.
— Em mới chỉ vào Học viện Lưu Quang hai ngày. Học vượt? Lý do?
Như Nguyệt nhìn thẳng vào anh, không né tránh, cũng không tỏ vẻ cầu xin:— Thời gian của em không nhiều. Em không muốn lãng phí thêm một năm nào nữa vào những thứ em đã biết rõ. Em có năng lực, và em muốn dùng nó.
Một lúc sau, Lâm Thiên Dương đặt bút xuống bàn. Anh đứng dậy, bước đến gần, đôi mắt đen thẳm nhìn xoáy vào cô gái trước mặt:— Em nghĩ anh sẽ tin em?
— Em không cần anh tin. Em chỉ cần… một cơ hội.
Câu nói ấy vừa thốt ra, Lâm Thiên Dương bỗng bật cười, một tiếng cười rất nhẹ, không rõ là khen ngợi hay chế giễu.
Anh quay lại bàn làm việc, mở máy tính, gõ vài lệnh.
— Thầy Sở vừa gửi bản báo cáo đánh giá năng lực. Kết quả không tệ… Nhưng học vượt không phải chuyện đơn giản. Nếu em làm được, nhà trường sẽ xét đặc cách. Nếu không — em tự chịu hậu quả.
Như Nguyệt không ngần ngại gật đầu:— Được.
Lâm Thiên Dương không nói thêm gì nữa. Nhưng trong ánh mắt vừa rồi… dường như có gì đó thay đổi.
Không phải sự quan tâm. Cũng không phải tin tưởng. Mà là một mối tò mò thật sự — rốt cuộc… cô em gái từng bị cả nhà ghét bỏ này đang che giấu điều gì?
Tiết sinh hoạt đầu giờ, lớp đặc biệt náo loạn khi cửa mở ra lần nữa.
Lần này không phải giáo viên chủ nhiệm, mà là một người đàn ông đứng tuổi, mặc vest xám, đeo kính đen – trông như một doanh nhân hơn là thầy giáo. Ông ta đặt một tập tài liệu xuống bàn giáo viên, ánh mắt đảo qua từng học sinh như đang quét hồ sơ trong đầu.
— Lâm Như Nguyệt. Mời em lên phòng hội đồng.
Cả lớp im phăng phắc. Như Nguyệt đứng dậy, không nói gì, cũng không hỏi vì sao. Cô bước ra khỏi lớp với tư thế ung dung đến lạ – như thể đã biết trước điều này sẽ đến.
Trên tầng cao nhất của khu nhà hiệu bộ, một phòng học nhỏ được mở riêng. Bên trong là một chiếc bàn, một chồng đề thi dày cộp và ba người giám khảo.
Một giọng nam vang lên:
— Nếu em muốn vượt cấp, hãy làm hết những đề này. Thời gian: 90 phút. Không sử dụng bất kỳ thiết bị hỗ trợ nào. Có camera giám sát.
Như Nguyệt chỉ nhẹ gật đầu, không một lời phản bác.
Khi đồng hồ bắt đầu đếm ngược, tay cô bắt đầu lướt nhanh trên giấy. Những câu hỏi Toán lớp 11 và 12 nâng cao không làm khó được cô. Hóa học, Vật lý, Sinh học, kể cả bài nghị luận xã hội dài đến 2 trang giấy – tất cả cô đều xử lý một cách nhanh chóng.
Phía sau kính, một người đàn ông mặc vest đen đứng khoanh tay nhìn qua camera. Đó là thầy Sở – giáo viên chủ nhiệm lớp 12 đặc biệt A1.
— Em ấy làm thật kìa… – Một giám khảo phụ trách Toán lẩm bẩm.
— Không giống học sinh lớp 10 chút nào.
Sau 70 phút, Như Nguyệt đặt bút xuống. Cô đứng dậy, lễ phép cúi đầu, rồi rời đi. Khi cửa phòng vừa đóng lại, bên trong như vỡ òa.
— Điểm tối đa. Không sai một bước. Văn thì sắc bén hơn cả học sinh thi học sinh giỏi thành phố.
Thầy Sở cầm tập bài làm, ánh mắt nheo lại:
— Lớp 12A1 có lẽ… sắp có học sinh mới rồi.
Cùng lúc đó, ở văn phòng tổng giám đốc Lâm thị.
Lâm Thiên Dương nhận được bản báo cáo gửi thẳng từ hệ thống của Học viện Lưu Quang.
Anh liếc nhanh dòng tiêu đề:
Báo cáo kết quả vượt cấp – học sinh Lâm Như Nguyệt.
Ban đầu, anh nghĩ cô em gái này lại bày thêm trò gây sự chú ý. Nhưng khi mở đến trang kết quả thi...
Bàn tay anh khựng lại.
Toán – 100/100. Hóa – 100/100. Văn – 9.5/10. Tốc độ hoàn thành: 70 phút.
Khóe môi anh nhếch nhẹ, không phải cười, mà là một biểu cảm đầy toan tính.
— Vượt cấp thật à...
Anh cầm điện thoại, gọi thẳng cho hiệu trưởng:
— Đưa con bé đó lên lớp 12. Cho nó vào lớp đặc biệt. Muốn chơi, thì cho nó chơi lớn luôn đi.
Đầu dây bên kia khẽ ấp úng:
— Nhưng, thưa anh, việc này…
— Tôi nói rồi.
Giọng anh trầm xuống:
— Đưa. Nó. Lên.
Đã một tuần kể từ ngày Như Nguyệt chính thức được chuyển lên lớp 12 của Học viện Lưu Quang. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, cô không gây ồn ào gì. Đi học đúng giờ, làm bài đầy đủ, thành tích nổi bật nhưng không khoa trương.
Buổi tối, tại biệt thự Lâm gia.
Cô vừa đọc xong một tài liệu kinh tế nước ngoài thì cánh cửa phòng bật mở. Là anh cả – Lâm Thiên Dương.
Anh không gõ cửa, cũng không có vẻ gì là khách sáo. Bước vào, anh tựa người vào bàn học của cô, khoanh tay hỏi:
“Lên lớp 12 rồi, theo kịp không?”
Như Nguyệt ngẩng lên, giọng bình thản:
“Cũng tạm. Nhưng hơi nhàm chán.”
Câu trả lời khiến anh cả khựng lại một chút rồi bật cười, như thể nghe thấy một trò đùa:
“Chán à? Em theo được chương trình lớp 12 trong vòng một tuần mà còn thấy chán sao?”
Cô không cười theo. Gương mặt cô vẫn rất điềm đạm.
“Trong tù…” – cô khẽ dừng một chút, sửa lại – “Em từng có nhiều thời gian rảnh. Em đọc rất nhiều sách, cả sách chuyên ngành đại học. Giờ chương trình lớp 12 với em không có gì mới.”
Lâm Thiên Dương hơi sững người. Câu “trong tù” kia khiến anh thoáng cau mày, nhưng rồi anh nhận ra – không ai có thể giả vờ nói ra chuyện như thế một cách hờ hững như vậy. Rõ ràng... cô đã từng thật sự trải qua quãng đời đó.
“Vậy em định sao?” – anh hỏi, lần này không còn cười nữa.
“Em muốn thi đại học trước hạn. Khoa Kinh tế. Càng sớm càng tốt.”
Lâm Thiên Dương nhìn cô chằm chằm, không nói gì trong vài giây. Trong đầu anh lại hiện lên bài kiểm tra hôm nọ – logic mạch lạc, tư duy vững chắc, thậm chí còn vượt xa cả nhiều sinh viên đại học.
Cô không giống như trước nữa.
Và bây giờ, khi tận mắt nhìn thấy ánh mắt điềm tĩnh, tự tin ấy – anh hiểu… Như Nguyệt không phải đang đùa.
“Được,” anh nói, lần đầu giọng nghiêm túc, “Nếu em muốn, anh sẽ sắp xếp.”
Cô nhìn anh, ánh mắt không chút cảm xúc:
“Cảm ơn.”
Sáng sớm chủ nhật.
Trong phòng khách biệt thự nhà họ Lâm, không khí thoạt nhìn yên ả nhưng lại ngột ngạt như có thứ gì đó đang âm ỉ.
Lâm Thiên Dương vừa nói xong việc Như Nguyệt muốn thi đại học trước hạn thì ba mẹ cô – ông Lâm Quốc Thịnh và bà Trịnh Lệ Quyên – đồng loạt cau mày.
“Con bé muốn thi đại học?” – bà Quyên nhếch môi, đặt tách trà xuống bàn một cách hờ hững – “Tưởng chỉ mới ngồi trên ghế lớp 12 được mấy ngày?”
“Nó nói chương trình lớp 12 nhàm chán.” – Lâm Thiên Dương nhắc lại lời em gái, giọng điềm tĩnh.
“Chán?” – ông Thịnh bật cười nhạt, nhìn vợ đầy châm biếm – “Cô ta tưởng mình là thiên tài chắc?”
“Cứ như thể mới được cho đi học lại vài hôm đã muốn lên mây.” – bà Quyên lắc đầu – “Thi được thì thi, còn tưởng sẽ thành ai? Lại tưởng mình có thể bước vào trường top sao?”
Như Nguyệt bước xuống cầu thang, vừa lúc nghe trọn những lời đó. Cô không bất ngờ. Cũng không buồn.
Trái tim cô từ lâu đã chai sạn với kiểu khinh miệt ấy. Nếu là kiếp trước, cô sẽ cắn răng chịu đựng, sẽ cố gắng thêm để được công nhận.
Nhưng bây giờ, cô chỉ mỉm cười nhạt.
“Ba mẹ không cần lo đâu.” – cô đứng giữa cầu thang, ánh mắt lạnh như mặt hồ mùa đông – “Con thi là để chứng minh... mình xứng đáng hơn cái danh ‘đồ bỏ đi’ mà ba mẹ vẫn luôn nghĩ.”
“Mày—” – bà Quyên đứng bật dậy, ánh mắt lộ rõ tức giận – “Mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai đấy?”
“Với người mà đáng lẽ ra phải là mẹ ruột tôi.” – cô đáp, giọng nhẹ mà sắc – “Tiếc là... chưa từng như vậy.”
Không khí trong phòng khách lập tức đóng băng. Lâm Thiên Dương đứng im lặng, mắt khẽ nheo lại.
Anh không nói gì, nhưng trong lòng... lần đầu tiên cảm thấy – cô gái trước mặt anh, không còn là Lâm Như Nguyệt yếu đuối của năm nào nữa rồi