Chương 7:Sinh nhật?

Việc Lâm Như Nguyệt nộp đơn xin thi vượt cấp vào Đại học Kinh tế Thành phố lan ra chỉ trong vài ngày.

Học viện Lưu Quang chưa từng có tiền lệ một học sinh vừa mới chuyển lên lớp 12 lại tự tin đăng ký thi đại học. Tin tức đó như một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, gây ra không ít sóng gợn.

Trong lớp 12-1, nhóm bạn nữ tụ tập rì rầm.

“Bị điên à? Vừa lên lớp 12 chưa được bao lâu đã đòi thi đại học.”

“Nghe nói là thi Kinh tế Thành phố nữa đó, trường top 1 ngành Kinh tế ở khu vực miền Nam.”

“Có khi lại trượt rồi bẽ mặt.”

Ở góc phòng, Thẩm Vũ ngồi chống cằm, lặng im. Cô ta vẫn nhớ rõ cái tát nước lạnh ngày hôm đó. Lòng chưa nguôi tức, nghe tin Như Nguyệt thi đại học, chỉ cười khẩy.

“Thi thì thi. Trượt rồi mất mặt càng hay.”

Thầy Sở – giáo viên chủ nhiệm lớp đặc biệt – không bình luận gì. Nhưng sau giờ học, ông âm thầm gửi một bản đánh giá chi tiết về năng lực Như Nguyệt đến Lâm Thiên Dương. Trong đó có một dòng nổi bật:

"Với chỉ số IQ, tư duy phản biện và kỹ năng giải đề của cô ấy, tôi tin khả năng đậu là rất cao."

Ngày thi

Như Nguyệt bước vào phòng thi với gương mặt bình thản. Trong mắt nhiều người, cô đang liều lĩnh, đang tự làm trò hề. Nhưng chỉ cô biết – đây là cơ hội đầu tiên để cô tự tay thay đổi số phận.

Ngày 10 tháng 9 – ngày sinh nhật của cô

Buổi sáng, biệt thự Lâm gia vắng lặng. Như Nguyệt ngồi một mình trong phòng khách, điện thoại đặt trên bàn, giao diện đang hiển thị trang tra cứu điểm thi.

8:00 sáng – cổng tra cứu chính thức mở.

Cô nhập số báo danh, ngày sinh, mã xác nhận.

Kết quả hiện ra sau vài giây.

Tổng điểm: 28,5 / 30 – ĐẬU

Ngón tay cô khẽ siết lại. Một dòng cảm xúc dâng lên trong ngực – nhưng gương mặt vẫn không hề biến sắc.

Ở kiếp trước, cô chưa từng có một sinh nhật trọn vẹn. Cũng chưa từng được chúc mừng hay ghi nhận.

Nhưng năm nay – cô tự tặng mình món quà đầu tiên. Là chiến thắng.

Ngay lúc đó, cửa mở.

Lâm Thiên Dương bước vào, tay cầm một túi giấy.

“Biết em đậu rồi.” – Anh đặt túi xuống bàn, rút ra một hộp quà nhỏ – “Sinh nhật vui vẻ.”

Cô nhìn anh một lúc, rồi khẽ nói:

“Cảm ơn.”

Không có bánh kem. Không có tiệc.

Chỉ có sự công nhận – và ánh mắt nghiêm túc của một người anh đã bắt đầu thật sự để tâm.

Bữa tiệc sinh nhật 16 tuổi của Như Nguyệt được tổ chức trong phòng khách rộng lớn của biệt thự Lâm gia. Đèn chùm treo cao, ánh sáng ấm áp lan tỏa khắp nơi, bàn tiệc xa hoa được bày biện đủ loại sơn hào hải vị. Nhưng giữa khung cảnh ấy, lại là một không khí lành lạnh và giả tạo đến ngột ngạt.

Bố mẹ cô, ông Lâm và bà Lâm, vẫn giữ nguyên vẻ mặt khó chịu. Bà Lâm ngồi vắt chéo chân, cầm ly rượu vang nhưng chỉ uống một ngụm, ánh mắt đầy soi mói nhìn cô con gái út. Ông Lâm thì lặng lẽ rít thuốc, trầm mặc. Thỉnh thoảng, hai người trao nhau những ánh mắt sâu kín — như thể đang âm thầm toan tính điều gì đó.

Một điều gì đó không hề tốt đẹp.

Ba người anh trai lâu ngày không về cùng xuất hiện gần như cùng lúc. Tất cả đều ăn vận chỉn chu, khí chất nổi bật – hoàn toàn khác với vẻ lạnh nhạt, xa cách năm xưa.

Lâm Hạo Kỳ, anh hai – bác sĩ thiên tài, vừa bước vào đã đảo mắt nhìn quanh. Khi thấy Như Nguyệt, ánh nhìn anh ta thoáng sững lại, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Lâm Minh Hiên, anh ba – CEO tập đoàn công nghệ, dáng vẻ ngạo mạn, vừa bước tới đã cười khẩy:“Lần cuối gặp con bé, nó vẫn còn đi học lớp 10 mà nhỉ?”

Lâm Dạ Thần, anh tư – người trầm mặc nhất trong số họ, chỉ gật đầu nhẹ khi nhìn thấy cô. Nhưng khác với trước, ánh mắt anh ta lần này không còn hờ hững mà mang theo chút nghi hoặc khó gọi tên.

Lâm Thiên Dương – anh cả – là người chủ động mời rượu và kể lại chuyện Như Nguyệt vượt cấp. Anh không nói quá nhiều, nhưng những chi tiết anh đưa ra đủ khiến cả ba người anh còn lại phải nhìn cô bằng ánh mắt khác.

“Cô ấy làm xong đề kiểm tra 3 môn lớp 12 trong vòng chưa đầy hai tiếng. Kết quả hơn cả điểm chuẩn thi đại học,” Thiên Dương nói bình thản, ánh mắt thoáng qua Như Nguyệt.

Hạo Kỳ nhướng mày. “Thật sao? Không giống như tôi nghĩ về nó chút nào.”

Minh Hiên cười nhạt, có chút bất ngờ nhưng vẫn giữ vẻ kiêu căng. “Tôi tưởng nó chỉ giỏi mấy trò giở quẻ như đợt trước…”

Dạ Thần thì không nói gì, nhưng khẽ nghiêng đầu nhìn Như Nguyệt lâu hơn thường lệ.

Lần đầu tiên, Như Nguyệt cảm thấy ba người từng vô cảm với mình… đã bắt đầu xuất hiện những khe nứt trong chiếc mặt nạ hoàn hảo của họ.

Bố mẹ cô vẫn lạnh lùng. Bà Lâm rót rượu, nhìn cô từ trên xuống rồi nói nhỏ nhưng cay nghiệt:

“Con bé này chắc chắn có mưu đồ gì, đừng có bị nó lừa.”

Ông Lâm không đáp, nhưng hạ giọng thì thầm lại:“Yên tâm, kế hoạch đã chuẩn bị rồi. Đến lúc cần, chúng ta sẽ xử lý nó.”

Họ không biết, Như Nguyệt đứng cách đó không xa… nghe được từng chữ.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng cắt miếng bánh sinh nhật, như một đứa trẻ ngây thơ vô hại.

“Các người muốn giăng bẫy tôi? Vậy thì thử xem ai là con mồi thật sự.”

Bữa tiệc sinh nhật không kéo dài quá lâu, dù bàn tiệc vẫn còn thừa một nửa, bánh kem vẫn chưa tan chảy hết.

Lâm Minh Hiên lấy lý do có cuộc họp đột xuất để rời đi sớm, dù ai cũng biết là anh không muốn ngồi thêm với bố mẹ và cô em gái mà mình chưa thật sự quen thuộc.Lâm Hạo Kỳ thì viện cớ bệnh nhân gọi khẩn cấp – anh cười nhẹ, liếc nhìn Như Nguyệt rồi quay đi, ánh mắt lấp lửng như đang che giấu một bí mật.Chỉ có Dạ Thần – người ít nói nhất – ở lại lâu hơn vài phút, đứng ở ban công tầng hai, lặng im nhìn xuống khu vườn như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi anh cũng bước đi, không nói thêm lời nào.

Căn phòng khách dần vắng lặng.

Tiếng chén đĩa va chạm lạch cạch của người giúp việc dọn dẹp nghe chát chúa giữa khoảng trống xa hoa.

Bà Lâm rút khăn giấy, lau môi. “Con bé này đúng là biết giả vờ,” bà lẩm bẩm, đủ lớn để Như Nguyệt nghe thấy.

Ông Lâm không đáp, chỉ nhấc ly rượu, khẽ nhíu mày. Ánh mắt ông vẫn dõi theo cô con gái út – không còn là sự xem thường nữa, mà là sự dè chừng.

Còn Như Nguyệt, sau khi tiễn ba anh trai ra về, chỉ lặng lẽ quay trở lại bàn tiệc. Cô ngồi xuống, tay nâng ly nước lọc, xoay nhẹ. Đôi mắt đen láy phản chiếu ánh đèn chùm trên trần nhà.

Bữa tiệc sinh nhật đầu tiên trong kiếp thứ hai.

Một bữa tiệc không có tiếng cười, không có lời chúc thật lòng, không có tình thân.Chỉ là một sân khấu. Một màn kịch. Với những vai diễn gượng ép.

Nhưng cũng tốt thôi.

Cô đã nhìn thấy rõ gương mặt thật của từng người một. Và màn sân khấu tiếp theo… cô sẽ là người viết kịch bản.

Ngoài trời, mây đen kéo tới, báo hiệu cơn mưa đầu đêm.

Ánh sét lóe qua khung cửa sổ đúng lúc Như Nguyệt khẽ cười. Nụ cười nhạt như sương lạnh.

Bữa tiệc sinh nhật kết thúc trong một bầu không khí u ám, như chính bi kịch mà Lâm gia không hề hay biết đang dần mở màn.