Chương 8:Nổi bật vụt tắt

Tin Như Nguyệt vượt cấp lên đại học khiến cả Học viện Lưu Quang rúng động. Không ai ngờ cô gái tưởng chừng "chỉ giỏi làm màu" ấy lại thực sự đậu kỳ thi học sinh giỏi quốc tế và được tuyển thẳng vào Đại học Kinh tế danh giá nhất cả nước.

Cô chính thức rời khỏi lớp 12 chỉ sau một tuần học, để lại sau lưng ánh mắt ngỡ ngàng, ghen tị và cả hoang mang.

Tại Lâm gia, trong buổi sáng thứ bảy yên tĩnh, Lâm Thiên Dương ngồi trong thư phòng, ánh mắt trầm tĩnh nhìn vào tập hồ sơ vừa được giao đến.

Là báo cáo từ thầy Sở – giáo viên đặc biệt được anh sắp xếp để theo dõi tình hình học tập của Như Nguyệt. Trong đó ghi rõ:

“Học sinh Lâm Như Nguyệt thể hiện tư duy phân tích cực kỳ sắc bén, khả năng xử lý số liệu vượt trội, kiến thức bao quát và tốc độ phản ứng nhanh nhạy. Sau khi được đề cử, em ấy đã vượt qua kỳ thi quốc tế với thành tích cao và chính thức được tuyển thẳng vào Đại học Kinh tế...”

Lâm Thiên Dương hơi cau mày. Anh vốn nghĩ cô chỉ đang cố làm trò để được chú ý, không ngờ lần này... cô thật sự khiến anh ngạc nhiên.

Lúc anh cầm báo cáo xuống phòng khách, ba người anh còn lại vừa từ sân bay trở về, đúng dịp sinh nhật Lâm Hạo Kỳ.

– “Như Nguyệt thi học sinh giỏi quốc tế đậu à?” – Lâm Minh Hiên ngạc nhiên hỏi khi thấy anh cả đưa hồ sơ ra.

– “Không chỉ đậu. Nó được tuyển thẳng vào đại học rồi.” – Thiên Dương lạnh nhạt đáp.

Ba người kia nhìn nhau, ánh mắt thay đổi rõ rệt. Dù trước đó từng xem thường cô, nhưng giờ, họ buộc phải nhìn lại.

Lâm Hạo Kỳ gật nhẹ:– “Xem ra con bé cũng không tệ như tưởng tượng.”

Lâm Dạ Thần thì chỉ im lặng, nhưng ánh mắt đã thôi lạnh lùng như trước.

Bữa tiệc sinh nhật năm nay tổ chức đơn giản ở biệt thự nhà họ Lâm. Không khí có phần trầm lặng. Mặc dù có đầy đủ năm anh em, nhưng sự xuất hiện của Như Nguyệt khiến ông Lâm và bà Lâm không vui rõ mặt.

Suốt buổi tiệc, họ chỉ miễn cưỡng cười nói vài câu, ánh mắt lại thường xuyên trao đổi như đang ngầm bàn chuyện gì.

Ở một góc tối của biệt thự, ông Lâm rót một ly rượu cho bà Lâm, giọng thấp và lạnh:

– “Không ngờ con bé lại vượt cấp thật.”

– “Chúng ta phải tính lại. Nếu nó cứ tiếp tục như thế… vị trí người thừa kế trong mắt bốn đứa kia e là không dễ kiểm soát nữa rồi.” – bà Lâm đáp, ánh mắt đầy toan tính.

Buổi tiệc kết thúc trong không khí u ám, dù bên ngoài vẫn là tiếng nhạc du dương và lời chúc mừng sinh nhật vang vọng.

Chỉ có Như Nguyệt – cô gái từng bị xem là vô hình trong gia đình – đứng bên lan can tầng hai, ánh mắt bình thản nhìn về bầu trời đêm.

Không ai biết trong lòng cô đang dần hình thành một kế hoạch.

Từng bước, từng người, từng bí mật… tất cả sẽ bị phơi bày.

Sáng hôm sau, trên các trang tin giáo dục hàng đầu xuất hiện dòng tít lớn:

“Thiên tài vượt cấp: Nữ sinh lớp 10 giành giải học sinh giỏi quốc tế, được tuyển thẳng vào Đại học Kinh tế Quốc gia.”

Ngay bên dưới là ảnh của Như Nguyệt – gương mặt thanh tú, ánh mắt điềm tĩnh nhưng sắc bén, kèm theo dòng mô tả ngắn:

“Lâm Như Nguyệt – học sinh của Học viện Lưu Quang, chỉ mới 16 tuổi, nhưng đã khiến giới học thuật kinh ngạc với thành tích nổi bật. Cô được đánh giá là một trong những nhân tài trẻ triển vọng nhất hiện nay.”

Chỉ trong vài tiếng, mạng xã hội rần rần chia sẻ. Các diễn đàn học đường nổ ra cuộc tranh luận:

– “Cái gì? Lâm Như Nguyệt á? Con nhỏ bị gọi là ‘bình hoa di động’ đó hả?”– “Sốc thật sự… hóa ra người trầm lặng lại đáng sợ nhất.”– “Có ai còn nhớ cảnh con nhỏ đó bị Thẩm Vũ sai vặt không? Giờ ai mới là người thấp kém hả?”

Tại trường cũ – Học viện Lưu Quang, Thẩm Vũ tức đến mức ném mạnh điện thoại xuống giường. Cô không thể tin đứa từng bị mình coi thường giờ lại được cả nước tung hô.

Trong khi đó, Như Nguyệt vẫn im lặng. Cô không trả lời bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, cũng không đăng bài cảm ơn như những học sinh khác.

Chỉ lặng lẽ đứng sau cánh cửa học viện mới – Đại học Kinh tế – nơi cô sắp chính thức bước vào một giai đoạn hoàn toàn khác.

Ở Lâm gia, ông Lâm đang đọc báo thì giận tái mặt, ném tờ báo lên bàn:

– “Tại sao nó lại được lên báo? Mấy cái phóng viên này không biết điều!”

Bà Lâm ngồi cạnh cắn nhẹ môi, mắt lóe lên vẻ lo lắng:

– “Càng nổi bật, càng khó kiểm soát. Anh tính sao?”

Ông Lâm cười lạnh:– “Cứ để nó lên cao… rồi ngã đau.”

Trên ban công tầng hai, Lâm Thiên Dương nhìn tờ báo mà thư ký mang đến, ánh mắt hơi tối lại.Một người như Như Nguyệt… càng âm thầm, càng đáng ngại. Nhưng anh không thể không thừa nhận: em gái mình, đã không còn là con bé ngốc nghếch của năm nào.

Trong phòng làm việc của ông Lâm, không khí đặc quánh lại. Trên bàn, chiếc iPad hiển thị hàng loạt bài viết ca ngợi Như Nguyệt. Gương mặt ông lạnh băng, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn theo nhịp cục cằn.

– “Gọi cho bên truyền thông. Gỡ hết mấy bài rác rưởi đó xuống.”

Thư ký đứng kế bên thoáng do dự:

– “Thưa ông… nhưng bài viết đã lan rộng. Có cả trang của Bộ Giáo dục chia sẻ lại—”

RẦM!

Chiếc cốc trà đập mạnh xuống bàn, nước văng tung tóe.

– “Tôi nói gỡ là gỡ! Kéo nó xuống trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm tay. Đừng để người ngoài nghĩ Lâm gia chúng ta có một đứa con gái ‘nguy hiểm’.”

Thư ký cúi đầu răm rắp rút lui. Nhưng trong lòng thầm nghĩ: Rõ ràng là con gái ông làm rạng danh gia tộc, vậy mà ông lại tức giận đến mức này…

Ở lầu ba biệt thự, Như Nguyệt dựa vào ghế sofa, tay lướt điện thoại đọc từng bình luận ca ngợi, từng chia sẻ đầy tự hào. Cô nghe rõ tiếng cãi vã bên dưới, không cần đoán cũng biết là vì mình.

Khoé môi khẽ cong lên.Thế giới biết đến cô – là điều mà bọn họ căm ghét nhất. Nhưng lần này, chẳng ai ngăn nổi nữa.