Một tháng trôi qua kể từ khi Như Nguyệt được vinh danh trên các mặt báo, tên cô lan rộng trong giới học thuật. Những tưởng nhà họ Lâm sẽ ít nhiều có sự ghi nhận, nhưng họ lại im lặng một cách bất thường.
Tối hôm đó, ông Lâm cho người triệu tập toàn bộ thành viên trong gia đình về đại sảnh – yêu cầu không một ai được vắng mặt.
Đúng 7 giờ, không khí trong sảnh chính nặng nề như bão trước giờ giông. Các anh của Như Nguyệt đều đã có mặt. Cô cũng lặng lẽ ngồi ở cuối, ánh mắt không rời khỏi chiếc đồng hồ treo tường.
Khi cánh cửa lớn mở ra, ông Lâm và bà Lâm bước vào với gương mặt lạnh như băng. Theo sau họ là một cô gái xa lạ – mái tóc đen dài, chiếc váy trắng tinh khôi và dáng vẻ yếu đuối như thể vừa trải qua nhiều đau khổ.
Ông Lâm đi thẳng tới giữa phòng, gật đầu với truyền thông đang chực chờ.Giọng ông vang lên dõng dạc:
– “Hôm nay, chúng tôi xin chính thức công bố: đứa con gái thất lạc của Lâm gia... đã trở về.”Ông quay lại, nắm lấy tay cô gái ấy.– “Đây là Lâm Như Yên, thiên kim thật của Lâm gia.”
Căn phòng lặng như tờ.
Cả ba người anh – Lâm Hạo Kỳ, Lâm Minh Hiên và Lâm Dạ Thần – đều sửng sốt.Ánh mắt họ bất giác đổ dồn về phía Như Nguyệt.
Còn Như Nguyệt, cô vẫn ngồi yên tại chỗ. Nhưng trong lòng lại lạnh đi một nhịp.Cô không ngờ mọi chuyện lại đến sớm hơn tận mười tháng so với kiếp trước.
Cô ta – Lâm Như Yên – kiếp trước chỉ xuất hiện khi mình vừa bước vào đại học... Nhưng lần này lại về ngay sau kỳ kiểm tra quốc tế thành công.
Có lẽ vì mình đã thay đổi, nên dòng thời gian cũng bắt đầu xáo trộn.
Ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt "ngây thơ vô hại" kia một cách bình thản.Nhưng cô đã chuẩn bị.
Trong lòng cô, kế hoạch đối phó với "thiên kim thật" này… đã được lập từ rất lâu.
Buổi họp báo công bố "thiên kim thật sự" của nhà họ Lâm – Lâm Như Yên – kết thúc trong những tràng pháo tay đầy nghi ngờ và những ánh mắt không rõ thật giả từ giới truyền thông.
Ngay khi màn che khép lại, đám đông giải tán dần, chỉ còn lại sân khấu lặng lẽ phía sau. Lâm Như Nguyệt đứng ở góc khuất hành lang, lặng lẽ nhìn bóng người trước mặt.
“Chị gái à, lâu rồi mới gặp.” Giọng Lâm Như Yên vang lên, vừa ngọt ngào vừa cay độc. Cô ta tiến đến, nụ cười giả tạo hiện rõ.
Lâm Như Nguyệt không đáp, ánh mắt lạnh lùng.
“Chị không thấy kỳ lạ à? Thành tích quốc tế của chị lại bị đưa lên đúng ngày em trở về. Chẳng phải... giống như sân khấu này đang được dọn cho em bước lên à?”
Như Nguyệt khẽ nhếch môi. “Cô không phải ‘trở về’. Cô là người đến sau.”
Như Yên chớp mắt, nét mặt vẫn ngây thơ: “Chị đừng cay cú vậy chứ. Dù sao ba mẹ cũng đã chọn em rồi. À, quên mất – chị không có quyền cãi lại họ mà, nhỉ?”
Câu nói như một cái tát thẳng mặt. Như Nguyệt siết tay lại. Nhưng thay vì nổi giận, cô nhẹ nhàng đáp: “Tôi không cần họ chọn. Bởi vì tôi biết rõ, cô – không phải người được chọn thật sự.”
Lâm Như Yên sững người trong một giây. Nhưng rồi cô ta lập tức cười lớn, như thể chẳng có gì khiến cô bận tâm. Bỗng cô ta lảo đảo, giả vờ trượt chân, hét lên: “Á – chị đẩy em!”
Tôi không bất ngờ mà để lại một câu nói “Muốn vạch trần bộ mặt của trà xanh, thì trước tiên phải diễn giỏi hơn cả trà xanh.”
Tiếng hét vang lên đúng lúc một vài người giúp việc đi ngang qua, khiến tất cả ngoái lại.
Bỗng nhiên
“RẦM!”
Âm thanh cơ thể đập xuống mặt đất vang lên khiến tất cả mọi người trong nhà đồng loạt chạy ra. Lâm Như Nguyệt nằm đó, mái tóc đen dài rối bời, váy đồng phục lấm bụi, cánh tay phải cọ xát trầy da, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo đến lạ thường.
Trên tầng một, Lâm Như Yên đứng chết trân tại ban công. Khuôn mặt vốn được hóa trang nhợt nhạt kia bỗng cứng đờ, đôi môi run lên nhưng không thốt nổi một lời.
“Như Nguyệt!” – Lâm Thiên Dương là người đầu tiên lao đến, ánh mắt lo lắng chưa từng thấy. Anh bế cô lên, giọng khàn khàn – “Ai đẩy em? Là ai?”
“Chị Yên… chị ấy…” – Một người hầu lắp bắp, tay chỉ lên tầng một.
Mọi ánh nhìn lập tức dồn về phía Lâm Như Yên, người vẫn đứng bất động như tượng. Một vài người khác đã bắt đầu xì xào, ánh mắt nghi ngờ, xen lẫn chỉ trích.
“Không… không phải em… Em không làm gì hết!” – Như Yên lắp bắp, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lập tức tuôn xuống như một phản xạ. “Em chỉ… em chỉ nói chuyện thôi, rồi… rồi em bị trượt chân… chị ấy… tự nhảy…”
“Trượt chân? Em đứng đó gần năm phút!” – một quản gia bất ngờ lên tiếng.
Không khí xung quanh lập tức nặng nề. Ông Lâm và bà Lâm cũng vừa bước ra, nhìn thấy tình hình, ánh mắt họ khẽ lay động – không ai ngờ kế hoạch công bố thiên kim thật lại rẽ hướng thế này.
Lâm Như Nguyệt được đưa vào xe cấp cứu. Trước khi cửa xe đóng lại, cô khẽ quay đầu liếc nhìn Như Yên, ánh mắt ấy không hề oán trách, chỉ là… lạnh lùng và mỉa mai.